Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GIẢ THIÊN KIM - CHÀO MỪNG CON VỀ NHÀ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-21 14:55:23
Lượt xem: 1,104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin nhắn từ thằng hai nhảy lên ngay sau đó:

 

[Ba lắm lời kinh khủng]

 

Tôi gọi điện cho nó:

 

“Các con làm cái trò gì đấy? Em con thế nào rồi?”

 

“Ổn rồi mẹ ơi!” – nó hớn hở.

 

“Hôm qua con dẫn em đi công viên giải trí, nó còn đeo vẻ bất đắc dĩ nguyên buổi.

 

Sáng nay con có tiết công khai, nhờ em rót trà, lau bảng giúp… Thế mà có người khen tiếng Anh em ấy giỏi, em vui cả buổi luôn!”

 

Tôi nghiến răng:

 

“Mới ở nhà anh một ngày mà em gái đã thành ‘tạp vụ’ của anh à? Cái đầu anh có dùng được không?”

 

Nó gào lên:

 

“Thật mà! Cuộc họp đột xuất! Không hiểu đứa nào rò rỉ thông tin con về nước, các nhà đầu tư fan cứng liền bay đến, muốn gặp trực tiếp…”

 

Nó giải thích dài dòng.

 

Còn không quên khoe thêm:

 

“Em con nói chuyện với bạn nước ngoài lưu loát luôn ấy. Họ khen quá trời!”

 

Tôi nghẹn lời.

 

Mà đúng là thằng hai giống y ba nó – cái mồm không biết mệt.

 

“Mẹ đừng tắt máy vội nha, con còn chưa nói hết!

 

Chuyện anh cả sao rồi? Mọi người tính đến chỗ ảnh chơi thiệt hả?

 

Nếu đi thì con tiện thể đưa mọi người qua, khỏi lạc đường.”

 

Tôi im lặng vài giây rồi thở dài:

 

“Nhưng nếu mẹ đi… mấy con gà, heo, bò, dê nhà mình thì sao?”

 

Nó lập tức phản pháo:

 

“Thì thuê người làm chứ sao nữa! Thời buổi này thất nghiệp đầy ra, chỉ có thế hệ của mẹ là cứ quen khổ, không chịu nhờ người khác!”

 

Tôi chưa kịp gắt lại, đã tranh thủ cúp máy.

 

Vừa quay đầu lại, thấy ông ba tụi nhỏ – với đôi mắt di truyền sang thằng hai – đang híp lại thành một đường, cười gian:

 

“Hehe, bảo bối ơi~ Hay cứ để thằng hai đưa mình đi đi, tranh thủ vun đắp tình cảm với con cái nữa chứ!”

 

7

Ra nước ngoài chơi.

 

Nghe thì nhẹ nhàng vậy thôi, chứ muốn đi được thì việc gì cũng phải sắp xếp ổn thỏa.

Không thì đi chơi mà lòng cứ lấn cấn, chẳng yên nổi.

 

Cả thằng cả lẫn thằng hai thì khỏi trông mong gì.

Mấy thứ sản nghiệp trong nhà, không lẽ để mặc trôi theo gió? Phải có người kế thừa chứ.

 

Tôi đón con gái từ chỗ thằng hai về, rồi dẫn con đến hội chợ tuyển dụng cấp tỉnh.

 

“Đăng CV online và phỏng vấn trực tiếp đều mở cho cả trong và ngoài nước. Mẹ hy vọng tìm được vài quản lý có năng lực.”

 

Vừa đến nơi, tôi suýt té ngửa với tấm poster quảng bá mà ban tổ chức treo lên.

 

Người ta toàn ảnh tone xám tinh giản theo kiểu doanh nghiệp hiện đại.

Còn bên xưởng nhà tôi?

 

Hai con heo sống nhìn thẳng vào ống kính… cười nham nhở.

 

Tôi ôm trán thở dài:

“Phải bắt họ thay ngay mới được.”

 

Con gái đột nhiên nói:

 

“Hay con ở lại, lỡ có người hỏi còn tiện giải thích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-thien-kim-chao-mung-con-ve-nha/chuong-4.html.]

 

Tôi gật đầu, rồi vội vàng rời đi.

 

Đến khi quay lại, thấy con bé bị vây kín, tôi hoảng cả lên.

 

Cố chen vào trong, nghe loáng thoáng ai đó hỏi:

 

“Em gái ơi, nhà em nằm trên vùng núi đúng không? Vị trí quá hẻo lánh, lương bổng cũng chẳng hấp dẫn, thế này thì cạnh tranh sao nổi?”

 

Con gái tôi đáp rất rành rọt:

 

“Chị ơi, những nơi khác ghi lương 6k–12k, nhưng thường chỉ trả 6k. Còn nhà em không như vậy đâu.”

 

“Mẹ em quý người có năng lực. Miễn sao không để mẹ phải bận lòng, thì trả cao hơn 12k cũng không vấn đề gì.”

 

“Chế độ nghỉ luân phiên, ngày phép không dùng có thể chuyển sang tháng sau…”

 

Từng người một lại gần bàn, cầm tài liệu giới thiệu xem kỹ.

 

Tôi liên tiếp nhận được các yêu cầu phỏng vấn của ứng viên.

 

Ngày đầu đã có vài người tiềm năng, nhưng tôi và con gái quyết định thử thêm vài hôm nữa.

Buổi tối về nghỉ ở khách sạn, “con bé vong ơn” đột nhiên nhắn tin tới:

 

【Tôi hận bà!】

【Hóa ra trước giờ bà chưa từng xem tôi là người nhà. Biệt thự, trang viên thì cũng toàn là người khác kể tôi mới biết!】

 

8

Tôi không trả lời.

 

Nó đổi chiêu, bắt đầu tung tin khắp nơi rằng tôi làm nghề chăn nuôi.

 

Tập trung chĩa mũi dùi vào sự “bẩn thỉu” của ngành.

 

“Xưởng của cha mẹ nuôi toàn ruồi muỗi, chẳng biết chứa bao nhiêu vi khuẩn và mầm bệnh. Người lúc nào cũng có mùi phân, tắm cả chục lần cũng không sạch.”

“Còn con bé kia, mới tới chưa biết gì đã vội đi tuyển người, đúng là vô liêm sỉ.”

“Sáng đi sớm, tối về muộn, con cái chẳng khác gì trẻ mồ côi.”

 

Nụ cười trên mặt con gái tôi nhạt dần.

Nó ôm điện thoại, ngón tay lách cách gõ không ngừng.

 

Tôi biết nó đang làm gì, nên không can thiệp.

 

Con bé là người thừa kế tương lai, tiếp xúc sớm với hiện thực xã hội cũng tốt.

 

Mấy hôm nay, cả nhà ai cũng nhìn sắc mặt nó.

 

Ba của tụi nhỏ đã soạn sẵn hành lý, nhưng cứ thấp thỏm chưa dám nhắc đến chuyến đi.

 

Thằng hai theo dõi dư luận chẳng khác gì theo dõi chứng khoán, bật hẳn bốn cái màn hình chia ô.

 

Tôi thì lo đưa người vừa tuyển được về xưởng cho làm quen.

 

Chiêu trò của “con bé kia” chỉ đủ dọa mấy người còn phân vân, còn ai thật sự có năng lực thì vẫn tới làm.

 

Lương tôi đưa không thấp, ai không ngốc sẽ biết chọn đúng chỗ.

 

9

Cuối tháng Bảy, cả nhà bốn người tay xách nách mang kéo nhau đi nghỉ hè ở nước ngoài.

 

Thằng cả xin nghỉ từ trước, ra sân bay đón đúng giờ.

 

“Xe Limousine này trong nước ít thấy lắm.” – thằng hai trầm trồ.

 

Vừa thấy người bước xuống từ ghế sau, nó lập tức đứng nghiêm:

 

“Chào chị dâu!”

 

Con dâu lớn cao một mét tám, đi giày cao gót chạm mốc một mét chín.

 

Nó ôm chầm lấy tôi và con gái, giọng nói tiếng Trung lưu loát:

 

“Mẹ ơi, em gái, con mừng quá khi mọi người đến! Mình chụp một tấm ảnh gia đình được không?”

 

Tôi mỉm cười gật đầu.

 

Chị dâu có vài chục nghìn follow trên mạng xã hội, chuyên chia sẻ vlog cuộc sống.

 

Tôi nhớ “con bé kia” có theo dõi nó.

Loading...