Giả Làm Vợ Tương Lai, Cứu Rỗi Kẻ Phản Diện - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-11 10:29:08
Lượt xem: 216
1
Tôi là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ được nuông chiều hết mực. Ăn có người bưng, mặc có người hầu.
Nên khi nhận nhiệm vụ “cứu rỗi phản diện”, tôi chỉ muốn từ chối hàng vạn lần.
Nói thật, mẹ nuôi tôi lớn đến chừng này đâu phải để tôi đi làm bảo mẫu cho ai!
Hệ thống nhìn tôi nằm ườn trên giường, lười đến mức sắp hóa nước, suýt nữa thì phát điên:
【Giờ cô không nên vào bếp nấu một bữa thịnh soạn, để phản diện cảm nhận được hơi ấm gia đình mà từ bỏ ý định tự sát à?” 】
Tôi duỗi ngón tay trắng nõn, lườm nó một cái rõ sắc:
“Tôi mà xuống bếp nấu cơm, tôi sợ hắn ăn xong c.h.ế.t còn nhanh hơn.”
【Thế giặt quần áo thì biết không? 】
“Bình thường cậu bày mưu tính kế kiểu này à? Thảo nào điểm số cứ lẹt đẹt mãi.”
Giọng tôi đầy khinh bỉ.
Hệ thống bị tôi chọc tức đến mức nghẹn lời, “cô cô cô” cả nửa ngày.
Cuối cùng dỗi một câu rồi bay màu:
【Dù sao nhiệm vụ không hoàn thành thì đừng mơ về nhà! 】
Dứt lời, offline cái rụp. Thế giới yên tĩnh hẳn.
Tôi lăn lộn thêm một vòng trên giường, rồi chân trần đi dạo trong phòng khách.
Vừa đi vừa lầm bầm:
“Cái chỗ quái quỷ gì thế này? Bé tí tẹo, còn chẳng to bằng nhà vệ sinh nhà tôi…”
2
Tiếng động ngoài cửa vang lên — là Tống Diễn Xuyên. Tôi lon ton chạy ra, nở nụ cười hoàn hảo như minh tinh đoạt giải, ngọt ngào gọi:
“Chồng ơi, anh về rồi à~”
Thiếu niên khựng người, giọng cứng như đá:
“Tôi không phải! Đừng gọi bậy!”
Đồng phục học sinh xanh đậm dính đầy bùn đất, mu bàn tay giấu trong tay áo có mấy vết trầy — vừa mới đánh nhau về.
Tôi khựng lại đôi chút, trong đầu hiện lên phần giới thiệu nhân vật trong truyện: Mười bảy mười tám tuổi, cha mẹ mất trong tai nạn giao thông, chỉ còn lại hắn và bà nội bệnh nặng nương tựa nhau.
Ngoài việc đi học, hắn còn phải đi làm thêm ở nhà hàng, lo tiền thuốc men và sinh hoạt phí — bận đến mức chân không chạm đất.
Nhưng dù cố gắng thế nào, số phận vẫn vùi dập. Nửa năm trước, bà nội mất, hắn sốc nặng, thành tích học tụt dốc thê thảm.
Từ thiên chi kiêu tử một đêm rớt xuống vực sâu, bắt đầu hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trở thành cơn đau đầu của cả giáo viên lẫn nhà trường.
Mãi đến khi nữ chính chuyển trường đến — như ánh mặt trời nhỏ bước vào cuộc đời hắn — Tống Diễn Xuyên mới dần vực dậy.
Mà hiện tại, còn ba tháng nữa nữ chính mới xuất hiện, nhưng hệ thống đã cảnh báo: chỉ số sinh tồn của hắn gần như bằng không.
Có dấu hiệu tự sát rất lớn.
Là đại phản diện, chất xúc tác cho cặp đôi chính, Tống Diễn Xuyên tuyệt đối không thể c.h.ế.t sớm.
Và không may cho tôi — hệ thống đã chọn tôi làm cứu tinh.
Nhiệm vụ của tôi: ngăn hắn tự sát trước khi nữ chính xuất hiện.
…
Phát hiện ánh mắt tôi, Tống Diễn Xuyên cụp mi, lén giấu bàn tay bị thương ra sau. Ở cái tuổi này, sĩ diện là mạng sống.
Tôi cũng rất biết điều, làm như không thấy.
Sau đó khoác tay hắn, bắt đầu nũng nịu:
“Chồng ơi~ Em đói rồi~”
“Đừng có gọi thế!” — Thiếu niên nghiến răng chỉnh lại, nhưng vành tai thì đỏ bừng.
Tôi chớp mắt, ngoan ngoãn bồi thêm một câu:
“Vâng, chồng yêu~”
3
Tống Diễn Xuyên bị tôi làm phiền đến mức sắp phát điên, cuối cùng cũng buông xuôi, vào bếp nấu cho tôi bát mì nước đơn giản.
Nước dùng sôi lăn tăn, váng dầu vàng óng, vài lá rau xanh mướt, trên cùng còn có quả trứng ốp la.
Nếu là trước đây, món thế này vốn chẳng lọt nổi vào mắt tôi.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tôi đói muốn xỉu rồi.
Nên khỏi kén chọn, ăn ngon lành.
Vừa đặt đũa xuống bàn, Tống Diễn Xuyên đã gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt lạnh như tiền:
“Ăn xong thì về đi.”
Tôi sững người, đôi mắt tròn xoe, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Giọng nghẹn ngào:
“Anh… anh đuổi em à?”
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, một giọt rơi đúng lên mu bàn tay Tống Diễn Xuyên.
Hắn giật mình như bị bỏng, rụt tay lại ngay.
Lúng túng thấy rõ:
“Không phải… đừng khóc mà!”
Tôi càng chẳng buồn để ý, vẫn tiếp tục khóc.
“Hu hu hu hu…”
Thiếu niên vò đầu bứt tai, cả người xoắn lại:
“Cô tìm nhầm người rồi! Tôi thật sự không phải chồng cô!”
Tôi lập tức tung đòn phản công:
“Trán anh có vết sẹo nhỏ do ngã cầu thang hồi sáu tuổi!”
Tống Diễn Xuyên cứng đờ, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn.
Tôi bồi thêm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-lam-vo-tuong-lai-cuu-roi-ke-phan-dien/chuong-1.html.]
“Năm mười tuổi anh đi bệnh viện cắt bao quy đầu, tối về còn ôm gối khóc cả đêm!”
“Bên m.ô.n.g trái có bớt hình trái tim!”
“Còn nữa…”
“Đủ rồi!”
Tống Diễn Xuyên mặt đỏ như gấc, trán nổi gân xanh, giọng lộ rõ sự xấu hổ lẫn tức giận:
“Cô… cô sao biết được mấy chuyện này?!”
Tất nhiên là do hệ thống nói cho tôi chứ sao.
Nhưng tôi vẫn chớp chớp mắt, mặt dày nói dối không chớp:
“Em đã nói rồi mà — em, Ôn Dã, là vợ anh mười năm sau.”
“Mấy chuyện này đều là do anh kể với em sau khi cưới. Anh còn từng thề sẽ yêu thương em cả đời, làm cún ngoan của riêng em nữa cơ.”
“Không thể nào! Tôi làm sao có thể nói ra mấy thứ mất mặt thế chứ…”
Tống Diễn Xuyên càng nói càng nhỏ giọng, càng lúc càng thiếu tự tin.
Vì... toàn bộ đều là bí mật chưa từng hé lộ cho ai.
Trừ người thân cận nhất, hắn không tài nào tưởng tượng được tại sao cô gái này lại biết.
Chẳng lẽ… cô ấy thật sự là vợ hắn từ mười năm sau?
Tống Diễn Xuyên cố nén hoảng loạn, lạnh giọng hỏi:
“Nếu đến từ mười năm sau, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Tôi chớp mắt, mặt mũi vô tội:
“Em cũng không biết nữa.”
“Có lẽ… là ông trời cho em quay về xem thử —”
“Người em yêu, mười năm trước có đang sống cho ra hồn hay không.”
Bốn chữ "sống cho ra hồn", tôi cố ý nhấn mạnh từng chữ.
Trong lòng thì thầm mắng:
Nếu hắn không cứ thích sống dở c.h.ế.t dở như thế, tôi đâu bị lôi tới cái nhiệm vụ điên khùng này!
4
Tắm xong bước ra, Tống Diễn Xuyên vẫn ngồi ngẩn ngơ trên ghế, trông như đang hoài nghi toàn bộ nhân sinh quan của mình.
Tôi vừa ngáp vừa lười biếng đi tới, tựa đầu lên vai hắn như thể cả người chẳng còn tí xương cốt nào.
"Chồng à~ đến giờ đi ngủ rồi."
Một mùi chanh dìu dịu thoảng qua, dễ chịu đến mức khiến người ta muốn dụi mũi mãi.
Tống Diễn Xuyên lập tức bật dậy khỏi ghế như bị điện giật, hai tai đỏ bừng.
Hắn luống cuống dụi dụi vành tai, nói năng lắp bắp:
"Cô… cô ngủ trước đi… tôi… tôi lát nữa..."
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, khoé mắt bắt đầu đỏ hoe.
Thấy vậy, Tống Diễn Xuyên như gặp phải đại họa:
"Lại... lại sao nữa?"
Tôi mím môi, ra vẻ đáng thương:
"Em bị hàn thể mà. Trước kia lúc ngủ anh toàn làm ấm chân cho em, còn kể chuyện cho em nghe nữa cơ."
Không phải bịa đâu nhé. Tôi thật sự bị hàn thể. Tay chân lạnh quanh năm, đắp mấy lớp chăn vẫn lạnh ngắt, thuốc thang mấy năm trời cũng chẳng ăn thua.
Giờ lại còn bị kéo đến cái thế giới c.h.ế.t tiệt này, ăn không ngon ngủ không yên.
Xin một chút "bồi thường tinh thần" chắc không quá đáng đâu nhỉ?
Tống Diễn Xuyên còn hơi chần chừ.
Tôi hít hít mũi, bắt đầu lau nước mắt.
"Thôi nào… đừng khóc nữa..."
Hắn thở dài, ngồi xuống mép giường, kéo áo lên, ngoan ngoãn ôm lấy chân tôi nhét vào lòng.
Đến nước này thì tôi nhìn thấu rồi —
Tống Diễn Xuyên chính là kiểu "mềm nắn rắn buông", không sợ gì ngoài nước mắt phụ nữ.
Không ngờ thể chất “nước mắt auto” của tôi lại có tác dụng thần kỳ đến thế.
Cậu thiếu niên thân nhiệt cao, lòng bàn tay nóng ấm truyền sang đôi chân lạnh ngắt.
Tôi sung sướng rên nhẹ một tiếng, còn không quên "trêu ghẹo" chút đỉnh.
Bụng hắn săn chắc, đá nhẹ vào là cảm nhận được rõ cơ bụng.
Dựa vào cảm giác... chắc cũng phải sáu múi trở lên.
Tôi cố ý cọ cọ, làm nũng:
"Chồng~ kể chuyện cho em nghe đi mà~"
Tống Diễn Xuyên liếc tôi một cái, bỗng đưa tay lấy cái gối bên cạnh… kẹp xuống giữa hai chân.
Hai má hắn đỏ bừng như sốt, vẻ mặt cực kỳ lúng túng.
Ơ?
Mới trêu nhẹ mà đã vậy rồi à?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Quả nhiên, trai trẻ vẫn non, chưa chịu nổi mấy màn thử thách tâm lý.
Tống Diễn Xuyên hắng giọng, nhưng không kể cổ tích mà bắt đầu đọc ——
Hóa học hữu cơ.
Môn học tôi ghét cay ghét đắng hồi đi học.
Công nhận, hiệu quả ru ngủ của nó đúng là vô địch.
Giọng hắn trầm khàn, cố tình hạ thấp, nghe bên tai cứ như thì thầm.
Cảm giác như đang ngồi trong lớp ngày xưa.
Cơn buồn ngủ kéo tới, tôi hít hà mùi thơm bột giặt từ ga giường...
Rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.