Công việc của  ngày càng thành thạo, nhiều nhất là  một tháng,  chọn đúng thời điểm để  tay. Ngay cả những  già   thể cử động  cũng sẽ ngày càng suy yếu  sự chăm sóc “tận tình” của . 
Tiền của , tính theo ngày. 
Thời gian của , như lệnh bài đòi mạng của Diêm Vương, bấm đúng giờ, đòi lấy mạng . 
11. 
Tháng Tám năm ,  nhận một đơn, chăm sóc một  già  liệt giường. 
Bà  chỉ  một  con gái  lập gia đình, con cái nhà đó thì đang  học,  ai  thể chăm sóc  già, chỉ đành bỏ mặc trong căn nhà cũ và thuê bảo mẫu chăm sóc. 
Nghe nhiều lý do  lý do nọ, miệng  vẫn đáp lời “ai cũng khó khăn,  già cũng    phiền con cái”  nọ, thật  trong lòng   lạnh, các   thì hoa mỹ đấy, chẳng  vẫn   già sớm chết, để các   sống an nhàn . 
“Để đề phòng,   lắp camera trong nhà.” Câu  ,  dường như   thấy,  dường như . 
 chọn ngày mùng năm, trời trong xanh, chuẩn  tiễn bà lão lên đường. 
 như thường lệ bọc vỏ gối mới, phủ lên mặt bà lão, bình thản  xuống. 
  quạt  trò chuyện với bà lão,   gì thì cũng quên . Chẳng qua là kể về  phận khổ sở của , cha   c.h.ế.t sớm,   đàn ông lừa dối,   nơi nương tựa, định sẵn là già  nơi nương tựa… 
 bảo bà   đường bình an, những đứa con bất hiếu  chẳng  gì đáng để lưu luyến, chi bằng c.h.ế.t sớm đầu thai sớm,   kiếp . 
Làm xong  việc,  thành thạo dọn dẹp hiện trường, khi đang huýt sáo lau nhà thì cảnh sát và con gái bà lão phá cửa xông , lập tức đè  xuống đất... 
  cảnh sát khóa tay   lưng  thể cử động, mặt dán chặt  nền đất ướt sũng, ngơ ngác  những  đang ùn ùn xông . 
Cảnh sát chụp ảnh thu thập chứng cứ, con gái bà lão đưa video cho cảnh sát,  đó cô  xông tới đánh ,  đánh  chất vấn: “Mày  còn là con  ?! Mẹ tao là một  già  thể cử động,  mày  thể nhẫn tâm sát hại bà …” 
Cảnh sát ngăn cô  , bảo cô  đừng kích động,  sẽ  pháp luật trừng trị. 
 vẻ mặt kinh ngạc: “Cô mời  đến, chẳng  là để tiễn  cô  đường ?” 
Cô  giáng một bạt tai mạnh  mặt : “Mày là đồ súc sinh! Tao mong  tao sống lâu trăm tuổi!” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-khong-noi-nuong-tua/chuong-8-full.html.]
Cô  ôm lấy t.h.i t.h.ể bà lão  nức nở, suýt ngất xỉu. 
  cô   lóc thảm thiết, nhất thời  phân biệt  nỗi đau của cô  là thật  giả nữa. 
   đơ , lẩm bẩm: " sai ở điểm nào? Chẳng  các  thuê  đến để g.i.ế.c  ? Nếu  tại  mấy  con như các cô  cả một hai tháng  đến thăm một ? Tại  các cô  lộ vẻ nhẹ nhõm khi  già qua đời? 
Chẳng  đây là quy tắc của giới  ... Không  chăm sóc  già thì sẽ tìm bảo mẫu 'hốt xác' để  tay... Chẳng lẽ   là  ngầm chấp nhận  ?" 
Con gái của cụ già hét lên một tiếng, hung tợn lao tới, đòi   đền mạng cho  cô : "Mày cái đồ súc sinh lòng lang  sói! Mẹ tao một  nuôi tao khôn lớn, vất vả nuôi tao ăn học đại học.” 
“Chồng tao mất , bà xót tao   một  nuôi con   chăm sóc bà, nên bà tự  trốn  viện dưỡng lão, kiên quyết  ở cùng tao... Nếu    liệt, bà  sẽ  về! Con gái tao khai giảng là sẽ ở nội trú, lúc đó tao  thể đón  về nhà ... 
Hai  con tao vẫn luôn nương tựa  ,  tao  hứa sẽ sống đến trăm tuổi, tao còn  đưa bà  du lịch, bà  nhắc  nhắc    Thiên An Môn... Mày trả  tao  đây..." 
 mặc kệ cô  giật tóc, tát  mặt , lạ thật,   chẳng cảm thấy đau chút nào. 
Hai cảnh sát  hợp sức mới kéo  cô  đang đau đớn tột cùng , nhưng  khi  tách , cô  còn cắn mạnh một miếng  cánh tay , giống như một con thú hoang đang căm phẫn. 
  t.h.i t.h.ể của cụ già,    phụ nữ đang  xé lòng , ánh mắt của họ thật giống . 
Đầu giường cụ già treo đầy ảnh chụp chung của bà và con gái, từ lúc còn là em bé đến khi trưởng thành, đứa bé lớn dần, tóc bà bạc dần. 
Thời gian thật vô tình, nếu   còn sống đến giờ, chắc cũng bạc trắng đầu . Bỗng nhiên,    thể nhớ  khuôn mặt   nữa. 
Chẳng lẽ  ,  thật sự  chọn nhầm ? Cụ già  nên chết, bà  còn  từng  Bắc Kinh mà. 
 lấy điện thoại trong túi quần , định xóa những bức ảnh chụp chung của  và cụ già thì  cảnh sát giật lấy. 
Anh  lật từng bức ảnh,  mặt dần dần lộ  vẻ kinh hãi. Con gái của cụ già và một cảnh sát khác cũng xông tới...
 và hơn hai mươi  già khác, mặt kề mặt, đầu chạm đầu, chụp ảnh  mật. 
 tươi  rạng rỡ như hoa, còn họ thì nhắm nghiền mắt. 
 như một  con cháu hiếu thảo thực sự, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, để thời gian vĩnh viễn dừng  ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời họ.
Hết