GIA ĐÌNH TÔI TRỌNG NỮ KHINH NAM - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-27 04:30:46
Lượt xem: 391
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt ông đỏ hoe, khóe mắt còn đọng lệ.
Từ lúc dạy từng câu đầu tiên, đến lúc trưởng thành thành tài, ông kể như thể cả đời chỉ sống vì đứa con .
Khách mời cũng xúc động theo, thi khen ông khổ cực, giỏi giang.
Một chú bàn bên còn bước tới nắm tay :
“Ba cháu cực khổ nuôi cháu khôn lớn, cháu vong ân phụ nghĩa, !”
“Ông tốn bao công sức, tóc bạc trắng lên , cháu nhớ ơn, đừng ông đau lòng!”
“Còn cháu — hừ, đúng là chia rẽ tình cảm!”
Chú đó hít mạnh một , giọng đầy khinh miệt dành cho .
Ông tin rằng thành công của là nhờ .
Vì trong tư tưởng của ông, đàn bà ngoài việc nhà, đẻ con, thì chẳng gì.
Trong nhà ngoài phố đều dựa đàn ông.
Không đàn ông là coi như tiêu.
Đó là tư tưởng của ông, cũng là tư tưởng của ba .
Ông cứ như mất trí, quên sạch chuyện nửa năm còn trong căn nhà thừa nhận là một cha tồi.
Bây giờ, ông nâng ly rượu, đến bàn nào là khoe khoang tới đó.
Từng câu từng chữ đều gắn hết công lao .
“Các ông !”
Ông mặt đỏ bừng vì rượu: “Từ nhỏ kèm nó học hành, lớn lên dạy nữa thì cho nó học thêm."
"Nó thiếu gì bù nấy, để lỡ chút nào!”
“Mỗi ngày về nhà đều hỏi han việc học, chuyện gì nó cũng kể . là nhất của nó!”
“Việc lớn việc nhỏ đều quan tâm, lo lắng từng chút. Đầu bạc là vì lo cho nó đấy!”
“Mấy đứa nhỏ bây giờ nổi loạn, trầm cảm. Anh Văn Thao, bí quyết gì , chia sẻ !”
“ đó, chút , cho tụi học hỏi!”
Tiếng hò reo cổ vũ nổi lên ngớt.
Từ đầu, nhân vật chính của bữa tiệc bao giờ là — mà là ba .
Ông giữa đám , miệng mồm thao thao, đem công sức của dán hết lên .
Dù giữa đám đông vẫn hoài nghi, rằng chỉ thấy xuất hiện chứ thấy bóng dáng ba .
lập tức phản bác:
“Chắc là Văn Thao dặn dò chứ ! Không thì Ngụy Hiểu Văn tự ?”
“Cô lo việc nhà thì ai chê, nhưng dạy dỗ con cái thì một phụ nữ gì chứ, chắc chắn là do Văn Thao sắp xếp.”
Mọi rôm rả bàn tán.
Dù ai đó bắt đầu cảm thấy lời ba lỗ hổng, họ vẫn thể tự biện minh ông.
Vì suy cho cùng — đàn ông mới là chủ gia đình, đúng ?
Còn đàn bà?
Chỉ là cái bóng mà thôi.
“Ba đang dối!”
“Ông gạt !”
“Ở nhà, ông chẳng gì cả!”
Tiếng trò chuyện của lớn cứ vang vọng bên tai.
Cơn tức nghẹn trong n.g.ự.c tích tụ càng lúc càng nặng.
Đến khi một cô dì kéo tay khen rằng may mắn vì cưới chồng — bùng nổ.
Giọng cao vút, trèo hẳn lên ghế leo lên bàn.
Không cần nghĩ ngợi, chỉ tay về phía ba, hét lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-dinh-toi-trong-nu-khinh-nam/6.html.]
“Ông là đồ dối!”
“Ông đang cướp công của !”
“Ông từng quan tâm tới tụi con, càng dạy học cho ! Đến lớp của là lớp mấy ông còn chẳng nhớ, họp phụ còn lạc sang lớp 6!”
“Ông là một cha đủ tư cách!”
Ầm——
Một câu thôi, cả hội trường xôn xao.
Khi những lời khoác lác của ba còn đang bay mây, lên vạch trần tất cả.
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía ba, khiến mặt ông đỏ tím .
“Nó là con nít thì gì!”
“Suốt ngày chỉ chơi với nghịch, cái khỉ gì!”
“Tại nó chiều quá mới nông nỗi … Mọi chứ Ngụy Hiểu Văn ở nhà chiều nó đến mức…”
Không cần suy nghĩ, ba lập tức gán những lời thành “trẻ con nhảm”.
Thuận tiện, ông cũng tạt thẳng một gáo nước bẩn , tiếp tục rêu rao thiên vị con gái.
Ngay lập tức, ánh mắt của dành cho trở nên kỳ quái.
Có còn thở dài, bảo lấy đúng là xui xẻo của ba.
Cốc nước ngọt trong tay rơi xuống đất.
Thật nổi giận từ sớm — từ lúc ba cầm mic lên bịa chuyện, xông lên đối chất.
giữ , lắc đầu bảo hôm nay là ngày vui, đừng lớn chuyện.
bây giờ, nhịn nổi nữa !
Anh lạnh lùng lên tiếng:
“Người cha vĩ đại thế , cho hỏi: Ba mỗi tháng học phí học thêm của con là bao nhiêu ?”
“Con đang cán bộ lớp gì, giáo viên chủ nhiệm tên gì, họ gì?”
“Buổi lễ lớn cuối cùng ở trường là gì? Lớp con biểu diễn tiết mục gì?”
“Là bạn nhất của con, chắc chắn ba hết đúng ? Vậy ba , trả lời .”
Những câu hỏi mang chút nghi ngờ, như từng nhát d.a.o bén ngọt c.h.é.m thẳng mặt.
Bởi vì ba — trả lời một chữ.
Trừ chuyện thật sự thể chia dự họp phụ ở hai trường, tất cả những việc trong và ngoài trường của và đều do một tay gánh vác.
Ba từng hỏi han.
Đến cả nhóm lớp, điện thoại giáo viên, ba cũng .
Ông chẳng hề tụi học thế nào, gì.
Lúc bốc phét thì ba tung trời, nhưng hỏi kỹ thì câm như hến.
Vì những câu đó đều đáp án rõ ràng.
Còn ông, đến đề bài hỏi gì còn hiểu.
Nực .
Một luôn tự xưng là “vì con cống hiến cả đời”, mà trả lời nổi mấy câu hỏi đơn giản ai cũng .
Vậy những gì ông về vất vả, hy sinh, liệu bao nhiêu phần thật?
“… quên .”
Nắm chặt ly rượu, tay ba xanh xao vì tức, mặt cứng đờ đáp:
“ nhớ…”
“Chuyện đó quan trọng gì, qua thì thôi, ai mà rảnh nhớ mấy thứ lặt vặt đó chứ…”
“ còn nuôi gia đình nữa cơ mà, mấy chuyện nhỏ đó ai mà để ý.”
Lắp bắp, ba cố gắng lấy rượu che giấu bối rối, mong bỏ qua.
ông nhận ánh mắt xa lánh của những xung quanh.
Những từng vây quanh ông xin “bí quyết dạy con” đều rút lui.