Quản gia chữa bệnh xong đã trở về.
Trong mộng, cuối truyện ông ấy mới bệnh viện rồi xuất hiện nữa.
Cũng may bây giờ bình an trở về, cũng xem như cả nhà đoàn tụ.
và Phạm Dao trở thành bạn , sự nghiệp của cô ấy có thành tích rõ rệt, còn bận rộn hơn Hoắc Ngữ.
Mỗi lần hẹn ăn cơm, cô ấy đều vội đến lại vội .
nụ cười mặt càng thêm ung dung, tự tin.
"Tớ rất thích cuộc sống bây giờ, cảm ơn cậu Hạ Hạ."
Vừa nói xong, dường như thấy tiếng đứt gãy trong đầu.
Hồi lâu , cười cười.
Cô ấy phải là nữ chính trong sách gì cả, cô ấy là nhân vật chính trong cuộc đời mình.
Phạm Dao thành công vì dựa vào bản , cho dù cốt truyện đổi thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến cô ấy tỏa sáng.
Cũng như vậy, phải là nữ phụ làm nền độc ác.
Cuộc đời của do mình quyết ̣nh.
Không bao lâu , Hoắc Minh Sâm nghiệp nhà trẻ, sắp học đại học chữ to.
Đọc truyện tranh cho thằng bé biến thành thằng bé đọc .
Sau khi Hoắc Minh Sâm kể chuyện cho xong còn kéo chăn giúp .
"Hạ Hạ, ngủ ngon."
nhắm mắt lại, chỉ chờ thằng bé ngoài sẽ lén chơi điện thoại.
Hồi lâu thấy tiếng động, mở mắt .
Nhóc con này đang theo dõi .
"Đã biết dì ngủ mà!"
vội trốn vào chăn.
"Bây giờ sẽ ngủ ngay!"
Hoắc Minh Sâm như ông cụ non thở dài nói: "Nhớ đừng tắt đèn chơi điện thoại nhé, cho mắt."
: "..."
"Hạ Hạ."
"Ừm?"
"Con có một bí mật phải nói cho dì biết."
vén chăn nhìn cậu bé.
Hoắc Minh Sâm nắm góc áo, tỏ vẻ ngượng ngùng.
"Bí mật chính là, khi dì đến, ngày nào con cũng rất vui vẻ."
Cậu bé nói xong cúi đầu xuống, lúng túng nhìn .
Trái tim như được phủ mật ong, lan tràn hạnh phúc.
Bỗng nhiên ôm cậu bé hôn một cái: "Có con, ngày nào dì cũng siêu vui vẻ!"
Hoắc Ngữ dựa vào cửa, âm thầm cong môi.
Trong mắt đầy sự ấm áp.
Phiên ngoại nhỏ.
Hoắc Minh Sâm muốn nước ngoài tham gia trại hè.
Quản gia cùng, đúng lúc đến nước mà ba mẹ ở đó.
Nhân cơ hội này có thể để bọn họ làm quen với .
Ngày nào chúng cũng gọi video, cậu bé chia sẻ chuyện thú vị.
Vô thức gọi đến hai tiếng, vẫn là Hoắc Ngữ chịu được nữa đưa tay bấm tắt video.
nhìn với ánh mắt bất mãn.
"Vẫn trò chuyện xong !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-dinh-ha-ha-va-tieu-sam/chuong-9.html.]
Hoắc Ngữ dịu dàng nói: "Đến giờ ngủ rồi."
"Anh ngủ mình , chúng mỗi người có một phòng riêng, làm phiền đến ."
Anh nhíu mày.
"Đây chính là vấn đề."
Hoắc Ngữ đè lên, nắm cổ tay .
"Hạ Hạ, em nói thử xem, nói thử bao lâu, khi nào mới trở thành chính thức?"
Tim đập loạn nhịp.
Giờ phút này, Hoắc Ngữ ngược sáng như đang cười khẽ, trông đẹp trai đến mức tưởng.
chìm đắm vào nhan sắc của , nâng mặt hôn lên.
"Bây giờ."
*
Rất đau.
Kỹ thuật rất tệ.
khóc nức nở giận mắng: "Cút ngoài!"
Trên trán của Hoắc Ngữ đã rịn mồ hôi.
Anh hôn lên nước mắt của , giọng nói khàn khàn.
"Hạ Hạ, thêm lần nữa sẽ có kinh nghiệm, chúng thử lần nữa được ..."
Ừm... Thử đến lúc hừng sáng.
ngủ mê đến xế chiều.
Khi cả người bủn rủn thức dậy, Hoắc Ngữ đang gọi điện thoại với Hoắc Minh Sâm.
"Ba, Hạ Hạ video call của con?"
đỏ mặt.
Sắc mặt Hoắc Ngữ đổi.
"Dì ấy đang nghỉ ngơi."
Hoắc Minh Sâm sốt ruột.
"Có phải dì ấy lại thức đêm chơi điện thoại ?"
"Như vậy tốt cho sức khỏe, ba, lúc con ở nhà thì ba phải giúp con giám sát dì ấy!"
Cuối cùng Hoắc Ngữ cũng chú ý đến ánh mắt muốn giết người của , đáy mắt hiện lên ý cười.
Anh đáp lời: "Ừm."
Sau khi ngắt điện thoại, Hoắc Ngữ nằm cạnh , đưa tay ôm vào lòng.
cắn lên vai .
Hoắc Ngữ thèm chú ý, còn dùng tay vuốt tóc .
"Lại muốn thức đêm à?"
: "..."
có thể cảm nhận được bây giờ đang dồi dào sức mạnh.
nghiêm mặt trở mình.
"Em đổi ý rồi, vẫn qua thủ việc."
Trong giọng nói của Hoắc Ngữ mang theo ý cười: "Muộn rồi, chuyển đồ qua cả rồi."
thầm hối hận, mình nên mê sắc đẹp dẫn sói vào nhà.
Đêm dần trôi qua.
muốn thức đêm nữa.
lại luôn nhân cơ hội!
Cũng may tiến bộ thần tốc.
Nể tình hầu hạ tệ lắm, lật thẻ, ban cho nửa cái giường.