Gia Đình Bệnh Hoạn - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-07 02:07:12
Lượt xem: 326

Bố tôi là một kẻ biến thái, ông bắt mẹ tôi sống trong tầng hầm suốt hàng chục năm, cho bà ăn thịt thối có giòi, thỉnh thoảng còn xúc phạm bà, hút m.á.u bà, bắt bà nhảy múa trên những mảnh thủy tinh vỡ cả đêm.

Mẹ tôi sống sót nhờ vào sự cứu giúp âm thầm của tôi, ngày tôi thi xong đại học, nhân lúc bố tôi đi công tác, tôi đã cứu mẹ tôi ra và định đưa bà ra nước ngoài.

Nhưng bố tôi lại như thể biết trước, ngăn chặn chiếc máy bay của chúng tôi.

Mẹ tôi, người đã chịu đựng bao nỗi đau, đột nhiên thay đổi mặt, chỉ tay vào tôi và nói ác độc:

“Dạ Hàn, em đã nói rồi, nó muốn đuổi em đi để chiếm lấy tình yêu của anh!”

“Tao chỉ làm một chút mưu kế, mà mày đã vội vàng muốn đẩy tao đi, Cố Vãn Vãn, sao tao lại sinh ra một đứa con hèn hạ như mày!”

Vì thế, tôi thay thế mẹ tôi, sống trong tầng hầm, trong khi họ cao ngạo nhìn tôi, âu yếm với nhau.

Cuối cùng, tôi không chịu nổi, đ.â.m đầu vào tường mà chết.

Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi trở lại vào ngày mẹ tôi chịu đựng không nổi và cầu cứu tôi.

1.

“Ăn đi.”

Bố tôi đá một đĩa thịt mỡ đang lổn nhổn dòi đến trước mặt mẹ tôi. Trên người ông ta là bộ vest được là phẳng phiu, cắt may vừa vặn, giày da bóng loáng, tóc tai chỉnh tề – tất cả hoàn toàn lạc lõng trong cái tầng hầm ẩm thấp, tối tăm và nồng nặc mùi m.á.u tanh này.

Đối diện ông là một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ rách rưới, co rúm trong góc tường. Bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt gầy guộc như khỉ, ánh mắt tội nghiệp khẽ run rẩy:

“Dạ Hàn, em… em không đói…”

Cố Dạ Hàn nheo mắt lại: “Tiếu Tiếu, em muốn trái lời anh sao?”

Niệm Tiếu Tiếu cắn chặt môi dưới, như thường lệ lại đưa ánh mắt cầu cứu về phía tôi – kẻ im lặng đi theo phía sau.

“Vãn Vãn…”

Kiếp trước, cũng chính là ánh mắt đáng thương này đã khiến tôi bị bà ta lừa xoay như chong chóng.

Bà ta chưa từng trực tiếp cầu xin tôi, ngược lại luôn là vẻ mặt tuyệt vọng đầy chịu đựng:

“Vãn Vãn, con đừng bận tâm đến mẹ. Vì con, mẹ có khổ mấy cũng chịu được. Chỉ là vài con sâu thôi mà, mẹ không sao đâu.”

Nói rồi bà ta đưa tay ra định bốc lấy đám dòi bò lổm ngổm, nhưng chưa chạm tới đã ho sặc sụa, nôn mửa không ngừng, nước mắt đầm đìa.

Mỗi lần như vậy, lòng tôi như bị d.a.o cắt, cảm giác tất cả những gì bà ta chịu đựng là do tôi mang đến. Sau đó tôi chẳng do dự mà đứng ra chống lại bố vì bà ta.

Kiếp trước, lần đó tôi giành lấy đĩa thịt thối, nấu cho mẹ một tô mì. Bố tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng quay đi.

Hôm sau, mẹ tôi hiếm hoi được bước ra khỏi tầng hầm. Bà ta mặc tạp dề, tươi cười rạng rỡ mang món sườn kho ra bàn: “Vãn Vãn, mẹ làm cho con đấy, mau nếm thử đi!”

Bố tôi ngồi ở đầu bàn ăn dài, tao nhã dùng d.a.o nĩa.

Nhìn cảnh họ ngồi bên nhau, tôi nhen nhóm chút hy vọng: có lẽ gia đình mình cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm như người bình thường.

Để khích lệ mẹ, tôi ăn hết tô sườn, mỉm cười ngoan ngoãn: “Cảm ơn mẹ, ngon lắm ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-dinh-benh-hoan/1.html.]

Bà ta đột nhiên che miệng cười khúc khích, nhào vào lòng bố tôi, ánh mắt lấp lánh tự mãn.

“Làm sao mà không ngon được chứ, đây là con ch.ó mà con đã chăm sóc suốt một năm đó, thịt mềm lắm.”

Tiếng cười trong vắt như chuông, từng nhịp đ.â.m thẳng vào tim tôi, như hàng ngàn lưỡi d.a.o nhảy múa trong lồng ngực.

Thấy tôi ngây người, mẹ tôi uốn éo eo bước vào bếp, mang ra một tấm da chó còn nguyên vẹn, nhìn bố tôi bằng ánh mắt e thẹn như thiếu nữ mới yêu.

“Dao của anh vẫn sắc như xưa nhỉ, anh nhìn đi, con ch.ó này có mắt có mũi, giống hệt lúc còn sống.”

Hôm qua nó còn quấn lấy chân tôi làm nũng, hôm nay đã trở thành một tấm da mỏng tanh, đung đưa theo động tác của bà ta, đôi mắt chó trống rỗng phản chiếu gương mặt tái nhợt của tôi.

Tôi bịt miệng, cơn buồn nôn cuồn cuộn kéo đến, không kiềm chế nổi.

Lúc đó, Cố Dạ Hàn mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn tôi, đáy mắt đầy mỉa mai: “Vãn Vãn, con người phải trả giá cho lòng trắc ẩn vô dụng của mình.”

Niệm Tiếu Tiếu không kìm được phụ họa theo: “Vừa nãy rõ ràng con ăn nhiều như vậy, điều đó chứng tỏ con cũng rất thích ăn mà, giờ còn giả vờ buồn nôn gì nữa? Bớt giả tạo đi, Dạ Hàn ghét nhất là loại con gái giả vờ ngây thơ, hiền lành.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Dưới chân bỗng có cảm giác lông mềm vuốt ve, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng ký ức. Tôi cúi đầu, thấy bé chó nhỏ Cầu Cầu đang vẫy đuôi mừng rỡ nhìn tôi.

Tôi ôm nó vào lòng, lạnh lùng nhìn mẹ tôi đang tiếp tục diễn kịch, giọng điệu lạnh băng như băng tuyết:

“Mẹ à, bố đã đi làm vất vả cả ngày rồi, tối còn phải về nhà chăm lo chuyện ăn uống cho mẹ, mẹ có thể hiểu chuyện một chút không? Đừng làm quá lên như vậy nữa.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Cố Dạ Hàn khẽ nheo lại, vẻ mặt đầy mãn nguyện. Nhưng Niệm Tiếu Tiếu thì c.h.ế.t lặng tại chỗ, hoàn toàn không ngờ rằng lần này tôi lại không đứng về phía bà ta.

Sắc mặt bà ta vặn vẹo, giả vờ đau khổ mà vẫn tỏ ra cam lòng:

“Vãn Vãn, con là con gái duy nhất của mẹ, vì con mẹ nguyện làm mọi thứ. Nếu con bảo mẹ ăn, thì mẹ sẽ ăn.”

Bà ta cầm miếng thịt thối lên, vừa đưa đến mũi đã theo phản xạ mà nôn khan một cái. Tay thì cứ bới bới trong đĩa, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía tôi, mãi vẫn không chịu gắp một miếng lên.

Tôi biết bà ta đang đợi tôi ngăn lại. Kiếp trước bà ta nhiều lần đ.â.m sau lưng tôi, nhưng mỗi khi bà ta giả vờ nhắc đến tình mẹ con một cách đầy xúc động, tôi lại mềm lòng. Có lúc không cản nổi bố tôi, thậm chí tôi còn thay bà ta ăn từng miếng thịt thối ấy.

Cảm giác dòi bò trong miệng, cả đời này tôi cũng không quên được.

Còn bà ta, miệng thì luôn nói yêu tôi, nhưng lại trơ mắt nhìn tôi ăn đến mức nôn mửa, thậm chí còn chủ động dùng tay nhét vào miệng tôi, giả vờ nói sợ bố tôi nổi giận.

Lần này, mặc cho bà ta đảo mắt đến mức muốn rách mí, tôi cũng coi như không thấy, chỉ ngồi vuốt lông chó trong tay.

Niệm Tiếu Tiếu do dự một lúc lâu, đến khi chút kiên nhẫn cuối cùng của Cố Dạ Hàn cũng cạn sạch. Ông ta túm lấy mẹ tôi, tay kia từng thìa từng thìa đút hết vào miệng bà ta.

Thịt nát và dòi bọ rơi đầy người, bò loạn xạ, khiến nét mặt bà ta vặn vẹo vì đau đớn.

Nhưng Cố Dạ Hàn lại lộ ra vẻ thỏa mãn như vừa được giải tỏa ham muốn, ông ta nhẹ nhàng phủi những vụn thịt trên người mẹ tôi, giọng nói thì thân mật và dịu dàng.

“Tiếu Tiếu, anh yêu em. Ngoài em ra, anh sẽ không làm việc này vì bất kỳ ai khác. Đây là minh chứng cho việc anh chỉ yêu một mình em.”

Ánh mắt Niệm Tiếu Tiếu đỏ hoe, nhưng lại sáng lên đầy đáng sợ.

Tôi đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Tôi nhận ra, mẹ tôi cũng đã chìm đắm trong đó.

Hai người này, đúng là trời sinh một cặp.

Loading...