Đáng tiếc, thời gian đẽ của còn chẳng bằng thời gian hoa quế nở rộ, đột nhiên báo danh tiền tuyến, ngay cả một câu cũng báo cho .
Ta cho dò hỏi, nhũ mẫu với , dũng mãnh hơn , quân công chồng chất, đầy một năm là Tuyên Tiết Hiệu úy bát phẩm.
Trong lòng là vui buồn, vật trong ao, chỉ cần thì sẽ . thật sự hiểu, vì chịu để ý đến nữa.
Ngay cả như , vẫn lo lắng quân doanh khó khăn, dặn nhũ mẫu thu xếp thật cho .
Lại qua một năm, trở thành Trung Hầu thất phẩm, nhờ đón mẫu và .
Anan
Khi Tú Tú rời , nàng đưa cho một mảnh giấy. Trên đó là nét chữ của : “Đừng đồng ý ai cả, hãy đợi .”
Ta hỏi Tú Tú: “Cái đưa cho ?”
Sau khi , từng thư cho , ngoại trừ việc mỗi tháng gửi cho quản gia một ít bổng lộc, còn từng gửi cho một chữ một câu nào.
Tú Tú nghĩ nghĩ gật đầu. Ta cất kỹ bức thư, tặng nàng một nụ chúc phúc.
Sau đó, ngoài việc nhờ trả những khoản tiền lương nhận ở Tống gia, thì còn tin tức gì của nữa…
Thật nghĩ , thấy thật ngốc, thể tin lời nhất thời bốc đồng của thiếu niên chứ? Vì một bức thư mơ hồ mà suýt nữa đ.á.n.h đổi cả cuộc đời .
Bệnh của bà bà dần thuyên giảm, nhưng mâu thuẫn giữa và Bùi Chiếu ngày càng gay gắt.
Khi đến phòng của , ngoài cãi vã thì chẳng còn gì khác. Cãi vì cách quản gia, vì hôn sự của Tú Tú, vì của là Dao Tứ.
Phụ của Dao Tứ và phụ của Bùi Chiếu đều là Thị vệ trưởng đắc lực nhất của gia tộc ngoại tổ . Vì gia tộc sụp đổ, họ nhà tan cửa nát.
Gần đây Dao Tứ nghề mua bán trong quân, kiếm ít tiền, thể hô nô sai tỳ. Thấy Bùi Chiếu thế lực lớn mạnh, càng ý bám víu, thậm chí còn cưới Tú Tú.
Bùi Chiếu và Dao Tứ là thế giao, Dao Tứ lớn hơn vài tuổi, năm đó từng trở thành cha để chăm sóc , cũng thực sự yêu thương Tú Tú.
vẫn yên tâm, sai dò la tình hình hiện tại và nhân phẩm của Dao Tứ thì càng chịu đồng ý.
Bùi Chiếu cực kỳ chán ghét thói quen của gia môn quan như , đối với ngày càng lạnh nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ghi-chep-noi-khue-cac-cua-nguyen-tram/chuong-4.html.]
, vị trưởng , cũng coi như trách nhiệm, hỏi qua ý Tú Tú, Tú Tú điên cuồng lắc đầu. Cuối cùng chuyện đành thôi.
Tuy bà bà hết bệnh nhưng thể vẫn . Hôm đó đến viện của bà, những chiếc bát vỡ, quần áo rách nát, đồ đạc cũ kỹ vẫn còn đang dùng.
Nha lão phu nhân khác biệt, đồ thì chịu ăn, cứ để dành cho tướng quân ăn. Nếu thịt cá hỏng, bà tuyệt nhiên nếm một miếng. Lụa là gấm vóc, áo bông áo lông hồ ly chất thành từng rương từng cuộn, là để mặc, nhưng bà cứ nhất định mặc những bộ quần áo vải thô rách rưới.
Lòng chua xót vô cùng. Ta năm chào đời, gia tộc ngoại tổ xét nhà, những hầu quan trọng đều xử chém.
Gia đình Bùi Chiếu là những cô nhi quả phụ, nam nhân trụ cột, cũng nguồn sinh kế. Bà bà dẫn theo một đứa trẻ năm tuổi, một đứa bé đầy một tuổi, mà một bà lão già yếu thể kiếm tiền, chỉ đành liều mạng tiết kiệm chi tiêu, cuộc sống khốn khó thể hình dung .
Cũng đến khi sáu tuổi mới những chuyện , cố gắng tìm kiếm những , tìm , , chỉ đành hết sức giúp đỡ.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn là quá muộn.
Bùi Chiếu hiếu thuận, chịu trái ý bà bà. Ngay cả khi điều kiện hơn, cũng để mặc cho bà bà duy trì những thói quen sinh hoạt .
bà vốn gầy yếu như , cứ ăn những thứ hư hỏng, mặc những bộ quần áo vải thô chẳng chút tác dụng giữ ấm nào, thể khỏe mạnh chứ?
Ta đến viện, lệnh cho nha đốt hủy, đập nát tất cả những thứ đó, để một món nào.
Ta lệnh cho chỉ chuẩn mỗi thứ một món nhất, sửa sang cho bà bà, đốt hết tất cả những bộ quần áo bà đang mặc.
Bà bà đau lòng lóc ầm ĩ, những thứ đó chỉ , nhưng đối với chẳng dám lời nào.
Bà luôn kính trọng .
Ta thấy áo hồ ly lót lụa ấm cuối cùng cũng khiến khuôn mặt bà hiện lên chút sắc hồng hào.
Ta ghế bập bênh, cầm thước giới, khẽ gõ tay vịn, chỉ những đang hầu hạ hành lang : “Các ngươi tưởng lão phu nhân hiền lành dễ tính ? Bao nhiêu t.h.u.ố.c bổ như nước chảy từ khố phòng đưa , lão phu nhân ăn một miếng nào, ngược đều bụng các ngươi cả.”
Những hạ nhân đều là mua tạm ở kinh thành, thế gia huấn luyện, gian xảo vô cùng.
Ma ma chưởng viện nhíu mày, vẻ phục, tiến lên : “Phu nhân, là lão phu nhân chịu ăn, chúng cũng thể trơ mắt đồ đạc cứ thế lãng phí chứ, chẳng hầu ăn thức ăn thừa ?”