GẶP ĐƯỢC EM - 8

Cập nhật lúc: 2025-08-31 15:58:13
Lượt xem: 752

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hương vị đương nhiên chẳng bằng những món cao lương mỹ vị từng ăn, nhưng mang đến một cảm giác an tâm.

 

“Ở đây… còn tuyển ?” nhai hỏi, giọng khàn khàn đến mức giống giọng .

 

Cô sững , ngay lập tức nở một nụ rạng rỡ chói sáng.

 

Cô gật đầu thật mạnh.

 

Ngày hôm đó, nửa cuộc đời u mê của kết thúc, còn nửa cuộc đời gắn chặt với tiệm nhỏ mang tên “Hòa Quang”.

 

Và ông chủ của , chính là cô bé câm từng nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ thêm giao điểm nào nữa.

 

Cô gái nhỏ tên là Tô Vi, cái tên thật êm.

 

Nhờ tiền từng giúp đỡ và vốn liếng cô tự dành dụm, khi nghiệp đại học, cô mở tiệm “Hòa Quang Bakery” con phố cũ .

 

Tiệm lớn, nhưng ăn cũng .

 

Người dân quanh đây dường như đặc biệt thương cô, thường cố tình ghé mua vài chiếc bánh, trò chuyện dăm ba câu.

 

“Cô gái nhỏ một chẳng dễ dàng gì.”

 

“Giờ thì , thêm giúp đỡ, thôi cũng thấy yên tâm.”

 

mặc chiếc tạp dề in hình gấu con, vụng về gói ổ bánh mì lò, những lời , trong lòng chẳng chút gợn sóng.

 

Yên tâm?

 

Một kẻ vô tích sự như , họ mà thấy yên tâm chứ?

 

Có điều, sự xuất hiện của thực sự giúp cô vơi bớt gánh nặng.

 

Ít nhất, mấy việc nặng như khiêng bột, vác bao đường, cần một cô gái gầy nhỏ nghiến răng gồng nữa.

 

Tối đến, khi tiệm đóng cửa, chúng trở về căn nhà nhỏ lầu.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Nói “gia cảnh nghèo nàn” để tả chỗ cô ở đây, thì nơi lẽ coi như “nghèo một nửa”.

 

Một chiếc bàn ăn, hai cái ghế, một chiếc sofa, một gian phòng nhỏ ngăn từ ban công.

 

Đó chính là phòng ngủ của .

 

So với nhà vệ sinh trong biệt thự của còn nhỏ hơn.

 

ngủ ngon hơn bất kỳ đêm nào suốt hơn hai mươi năm qua.

 

Không toan tính, giả dối, trong khí chỉ hương lúa mì thoang thoảng bay lên từ tiệm lầu.

 

bắt đầu học cách một bình thường.

 

Học cách quét nhà mà khiến bụi bay đầy phòng.

 

Học cách dùng nồi áp suất nấu cháo mà nổ tung cả bếp.

 

Hầu hết kết quả đều thảm họa.

 

nhầm muối thành đường, nấu một nồi đậu đỏ mặn chát.

 

Cô nếm một muỗng, mặt nhỏ nhăn tít , nhưng nhổ , chỉ lặng lẽ uống cạn một cốc nước.

 

Sau đó cầm bút, trong quyển sổ: 【Vị đặc biệt, thể bỏ ít “đường” hơn.】

 

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, bực buồn , giật lấy bát đổ thẳng thùng rác.

 

Từ đó, bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu.

 

Không vì lý do gì, chỉ cảm thấy bắt cô lúc nào cũng chữ giấy, quá tốn mực.

 

mua cả đống tài liệu, mỗi tối đợi cô ngủ trong căn phòng nhỏ, luyện luyện theo màn hình điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gap-duoc-em/8.html.]

 

Từ những câu đơn giản nhất như “Xin chào”, “Cảm ơn”, đến “Hôm nay vất vả ”, “Ngủ ngon nhé”.

 

Khi đầu, vụng về dùng tay với cô “Chào buổi sáng”.

 

Cô sững .

 

Rồi trong đôi mắt vốn luôn yên bình , như một ngôi rơi xuống, sáng rực bất ngờ.

 

Cô cũng giơ tay lên, hết sức nghiêm túc đáp .

 

【Anh cũng .】

 

Khoảnh khắc , cảm thấy hơn hai mươi năm qua từng lúc nào một việc thấy đáng giá đến thế.

 

Ngày nối ngày trôi qua, cuộc sống dần trở nên hơn.

 

Từ một gã ngốc dùng lò nướng, trở thành kẻ thể thành thạo đánh kem, trang trí bánh, nhào bột – một thợ học việc thực thụ.

 

Tiệm ngày càng đông khách, chúng thậm chí thuê thêm căn bên cạnh để mở rộng.

 

Tài khoản của cũng dần một tiền đủ lớn, đủ để ngoài thuê nhà riêng.

 

mấy định với Tô Vi chuyện .

 

đến miệng nghẹn xuống.

 

Ra ngoài ở ? Ăn gì? Một thì buồn lắm.

 

Vả cô cũng chẳng dễ dàng gì, giúp thêm cũng mà.

 

tự tìm cho cả đống lý do hợp lý, an tâm tiếp tục ở lì.

 

Tô Vi cũng từng nhắc đến.

 

Cô như mặc định sự tồn tại của , giống như mặc định mặt trời sẽ mọc, chậu trầu bà sẽ luôn nơi cửa sổ.

 

tin tình yêu.

 

Bố , , chính là minh chứng phản diện rõ ràng nhất.

 

sự an khi ở cạnh Tô Vi, khiến nghiện mất .

 

lắc đầu, gạt hết những suy nghĩ rối ren khỏi óc.

 

Phải, tin.

 

Ồ, sắp trưa , nấu cơm cho cô.

 

Gần đây cô ho, cần hầm lê cho cô uống.

 

tháo tạp dề, chuẩn lên lầu, thì một bóng quen thuộc đẩy cửa bước tiệm.

 

Người bước mặc một bộ đồ công sở cắt may vặn, trang điểm tinh xảo, tóc búi gọn gàng một sợi lệch, toát khí chất của một thành đạt.

 

Là Lâm Uyển Nhi.

 

Năm năm gặp, cái vẻ tự ti và chật vật vì nghèo khổ gột sạch còn chút dấu vết.

 

còn là đóa hoa lạnh lùng mặc đồng phục bạc màu, từng cầu xin trong rừng cây nhỏ nữa.

 

Bây giờ cô tinh xảo và mỹ.

 

Sau lưng cô còn một đàn ông trẻ tuổi, tầm ngoài hai mươi, vest chỉnh tề, dáng vẻ tuấn tú, trông giống một sinh viên trường.

 

Ánh mắt chứa đầy sự dò xét và thù địch, hề che giấu.

 

Ồ, trợ lý nam.

 

Loading...