GẢ THAY NHỊ TỶ CHO TƯỚNG QUÂN HUNG HÃN - 9

Cập nhật lúc: 2025-12-06 16:12:03
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

 

Thẩm Dực Châu đột nhiên ngoắt đầu , nơi đáy mắt dường như cũng phủ lên một tầng sương mỏng. 

 

Bàn tay buông thõng bên , mu bàn tay nổi lên đường gân xanh. 

 

Ta nhẹ giọng tiếp:

 

“Trước từng , nếu mai thể cưỡi mây bay cao, một vị quan , muôn dân mà thỉnh mệnh.”

 

“Nên mới cùng con đường , giúp rút thăm, phân đúng sai. Người đùa rằng dựa .”

 

một ngày là của , thì vĩnh viễn chỉ là của . Ta hiểu triều chính, chẳng nam nhi.”

 

“Không tranh quyền của , chẳng đoạt nổi lợi của . Ta chỉ khen một câu: ‘A Phù thể giúp ca ca san sẻ ưu phiền’.”

 

“Dắt mua một con hổ gỗ nhỏ phố. Người khác cũng để tâm. Ta chỉ hiểu…”

 

Cổ họng đau, điều giọng,

 

“Ta chỉ hiểu. Tại bắt đầu thật sự e dè , còn thích nữa?”

 

“Tại bắt đầu thể đẩy chốn hiểm cảnh sinh tử? Là gì sai suốt những năm qua ?”

 

Bàn tay thả bên của Thẩm Dực Châu dần siết thành nắm đấm, run rẩy. 

 

Hắn về phía , trong mắt đỏ hoe.

 

Lần cuối thấy đỏ mắt hình như là năm bốn tuổi. 

 

Ta sốt cao liệt giường, lo đến suýt bật .

 

Giọng Thẩm Dực Châu bắt đầu run lên:

 

“A Phù, .”

 

Những lời như thế, ngay cả chính cũng chẳng thể tin nữa .

 

Yêu, hận, vui, ghét của con , vốn khó giấu. 

 

Ẩn trong khóe mắt đuôi mày, trong từng chi tiết nhỏ.

 

Ví như ca ca từng về phía mỗi khi phụ mẫu thiên vị Thẩm Chiêu Vân, cướp giúp con hổ gỗ.

 

Giờ đây thể vì một câu “thích” của Thẩm Chiêu Vân mà đập gấp đôi bạc để giành lấy chiếc trâm để mắt tới.

 

Điều để tâm, từ đến nay từng là một chiếc trâm.

 

Ta lặng lẽ nghĩ , dường như những lời cần hết .

 

Vậy thì, đến đây thôi.

 

luôn là kẻ vứt bỏ, nhưng ít nhất , còn nữa.

 

Ta cầu xin vứt bỏ giữ .

 

Để thấy ánh mắt chán ghét, khó chịu của bọn họ.

 

Ít nhất , sẽ ngẩng cao đầu mà rời .

 

Nghĩ , liền thẳng lưng hơn một chút, đầu cũng ngẩng cao hơn một chút.

 

Bàn tay thò tay áo, lấy con hổ gỗ nhỏ .

 

Dẫu phần lưng nó vuốt đến nhẵn bóng.

 

Dẫu những năm Thẩm Dực Châu bắt đầu lạnh nhạt , mỗi đêm đều ôm nó mà ngủ.

 

vẫn vẻ dửng dưng, đặt nó lên bàn đá, :

 

“Cái trả cho . Về , còn là của nữa, cũng chẳng còn là đứa trẻ của Thẩm gia nữa.”

 

Chỉ khi như … mới là vứt bỏ bọn họ, mới đáng thương, mất mặt.

 

Ta dậy, xoay bước ngoài cổng Thẩm phủ.

 

Nam nhân phía bỗng bật dậy, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-thay-nhi-ty-cho-tuong-quan-hung-han/9.html.]

 

Ta giọng Thẩm Dực Châu run rẩy đầy hoảng hốt, chút khó mà nên lời:

 

“A Phù, là… là ca ca sai . Về , sẽ như thế nữa.”

 

15

 

Hắn nay cao, một vạn

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Có lẽ nhiều năm , từng cúi đầu ai, càng đừng tới việc nhận sai.

 

Nếu là khi xuất giá, nhất định sẽ xúc động vô cùng. 

 

giờ đây, những lời như thế, nữa, cũng cần .

 

Ta rút tay .

 

dùng lực quá mạnh, rút về .

 

Lần đầu tiên thậm chí thấy mất kiên nhẫn, đầu nhắc :

 

“Ta còn ca ca nữa. A Phù của , c.h.ế.t mũi tên từ lâu .”

 

Ta tuy nhỏ tuổi, nhưng kẻ ngốc.

 

Nếu Vệ Trường Thanh bảo vệ…

 

Bao nhiêu gặp hiểm, đám hắc y nhân chẳng bao giờ nương tay.

 

Ta thể còn sống đến hôm nay chứ.

 

Làm chuyện, chỉ vì Thẩm Dực Châu một câu “dù cũng nguy đến tính mạng”, thì liền thật sự chắc chắn c.h.ế.t.

 

Bàn tay to rộng của Thẩm Dực Châu vẫn giữ chặt lấy cánh tay .

 

sức lực từ , nghiến răng, vẫn rút tay .

 

Ta hề chần chừ nữa mà bước nhanh về phía đại môn.

 

Trong khóe mắt, thấy ánh mắt Thẩm Dực Châu dần đỏ rực, đau đớn.

 

Hắn vẻ thật sự hối hận .

 

hiểu rõ, chỉ vì thứ nắm trong tay sắp thoát khỏi sự khống chế mới hoảng sợ thôi.

 

Khi sắp bước đến cửa lớn thì…

 

Nam nhân phía bỗng lạnh giọng quát:

 

“Đóng cổng ! Tam tiểu thư trở về Thẩm gia, từ nay về còn liên quan gì tới Vệ gia!”

 

Ta thể tin nổi tai .

 

Rõ ràng là cần nữa, đuổi gả cho khác.

 

Giờ đây, ép .

 

Trong lòng chợt trầm xuống.

 

Ta nhớ đến lời hứa với Vệ Trường Thanh, ngoan ngoãn đợi y cung về, mang hạt dẻ rang cho ăn.

 

Khi đến đây, chỉ dẫn theo một mã phu, ngay cả nhũ mẫu cũng báo, y nhất định sẽ tìm .

 

Ta gấp gáp định bước , nhưng thị vệ ngoài cửa lạnh mặt ngăn .

 

Cánh cửa nặng nề bên cạnh cũng đang từ từ khép .

 

Sau lưng , Thẩm Dực Châu từng bước một tiến gần.

 

Giọng mang theo sự quyết liệt màng tất cả:

 

“A Phù, đúng, vĩnh viễn chỉ là của mà thôi. Ngày mất lý trí nên nghĩ sai.”

 

“Về , tất cả sẽ giống hệt như năm năm tuổi. Ta đảm bảo, sẽ bao giờ bỏ rơi nữa.”

 

Bàn tay chạm đến cánh tay , cánh cửa lưng đóng kín.

 

Loading...