GẢ THAY NHỊ TỶ CHO TƯỚNG QUÂN HUNG HÃN - 2
Cập nhật lúc: 2025-12-06 16:08:22
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rồi bất chợt thấy mấy vết sẹo mu bàn tay của y.
Những vết sẹo ngoằn ngoèo dữ tợn khiến tưởng tượng một khuôn mặt đầy thịt, khiến sợ đến run bắn.
Suýt nữa rơi chén nha đưa để kính .
Bên cạnh, bàn tay đầy sẹo … duỗi về phía .
3
Ta hoảng loạn lùi một bước theo bản năng.
Bàn tay khựng trong chốc lát, lặng lẽ rút về.
Ca ca Thẩm Dực Châu hạ giọng gọi , giọng điệu vui:
“Thẩm Phù, đừng hồ nháo.”
… thật sự chỉ là sợ mà thôi.
Bái đường xong, lên giường tân hôn trong động phòng, nhưng vẫn đợi nhũ mẫu .
Bên cạnh chỉ một nha xa lạ, một lời.
Ta cúi mắt xuống, chỉ thấy mũi giày thêu xa lạ của nàng .
Đêm dần sâu, tiếng ồn ào bên ngoài vẻ lắng dần.
Ta đói đến bụng đau.
Không dám hỏi nhũ mẫu , cũng dám hỏi khi nào mới dùng bữa.
Cả cứ run rẩy, nước mắt trào .
Ta lén đưa tay khăn hỷ, lau loạn nước mắt .
Cho đến khi cửa bất ngờ đẩy mở.
Nha cung kính gọi một tiếng “Tướng quân”.
Trong đầu tất cả đều là lời truyền miệng của bọn trẻ con ngoài phố, con hổ Vệ Trường Thanh đ.á.n.h c.h.ế.t bằng tay .
Và lúc , y đẩy cửa bước .
Ta thể kiềm chế nỗi sợ nữa.
Ta run rẩy đưa tay hất khăn hỷ lên, trong lòng đầy kinh hoảng, chỉ chạy ngoài.
Nam nhân bước , đưa tay định cởi nút áo đỏ bên ngoài, khuôn mặt bỗng sững .
Nha hoảng hốt kêu nhỏ:
“Phu nhân, chuyện… chuyện hợp lễ, mau che !”
Nàng định đưa tay kéo khăn hỷ cho .
khi thấy mặt , ánh mắt nàng như thấy quỷ, kinh hoảng càng sâu.
Nam nhân ở cửa, mày rậm mắt sáng, dáng vẻ mặt đầy thịt như tưởng tượng.
hình y vẫn khiến run sợ, một cánh tay thôi to gần bằng cả vòng eo .
Ta dọa đến mức dám dậy, cũng đói đến mức chân tay rã rời.
Chạy càng là chuyện thể.
Ta run một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ngào kéo lê tiếng :
“Ta… gặp nhũ mẫu.”
Nha cầm khăn hỷ, định che cho .
Khóe môi Vệ Trường Thanh giật giật, y giơ tay xoa thái dương, một lúc mới :
“Thôi, ngoài .”
Nha lập tức lui , đóng cửa .
Trên bàn đặt sẵn rượu hợp cẩn.
Vệ Trường Thanh đến, đặt thanh kiếm mang bên xuống bàn.
Một tiếng động khẽ vang lên, lập tức run thêm nữa.
Dường như y nhận điều gì.
Y dậy, đem thanh kiếm đặt xa một chút, , giọng trầm khàn gọi :
“Cô bé, đây uống rượu.”
Ta dám cãi lời.
Ngoan ngoãn vịn giường dậy, đến xuống.
Rượu chạm môi, vị đắng của rượu trong bầu hồ lô khiến ho sặc sụa, đến mức nước mắt trào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-thay-nhi-ty-cho-tuong-quan-hung-han/2.html.]
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Vệ Trường Thanh thở dài, ngoài cửa :
“Bưng bát canh mứt quả .”
Hai chén hợp cẩn rượu, y uống một cạn sạch.
Ta uống chén canh ngọt, càng thấy đói, bụng réo lên từng tiếng.
Vệ Trường Thanh gọi mang thức ăn lên.
Đến khi nha bưng cơm canh rời , đói đến mức chịu nổi nữa.
Ta ăn ngấu nghiến một bát cơm đầy, gặm thêm hai cái đùi gà lớn.
Trong lúc nhai, nhiều cảnh giác nam nhân đối diện và thanh kiếm đặt lên giá.
Y dậy, kiếm cũng động đậy.
Có vẻ… tạm thời y định tay.
Ta nơm nớp lo sợ ăn hết cái đùi gà tay, đưa tay định lấy thêm.
Bát đĩa đẩy xa .
Vệ Trường Thanh sững sờ:
“Nhỏ thế , đừng ăn nhiều của đau bụng.”
Y cho ăn nữa.
Nước mắt dâng lên, dám rơi, chỉ nắm chặt cái xương gà hết thịt trong tay.
Vệ Trường Thanh thở dài, y dậy, lát mang đến một chậu nước.
Y ướt khăn, đưa đến gần mặt .
Ta hoảng hốt định tránh.
Vệ Trường Thanh dọa :
“Ta đôi khi cũng đ.á.n.h trẻ con đấy.”
4
Cơ thể trong khoảnh khắc khựng , lòng đầy kinh hãi.
Khăn ướt quệt qua mặt để một mảng son phấn nhạt.
Ta bỗng nhớ , khi rơi quá nhiều nước mắt, gương mặt chắc chắn còn .
Thảo nào, khi hất khăn hỷ lên, nha sững sờ như thấy quỷ.
Vệ Trường Thanh đến mấy chiếc khăn, giúp lau rửa sạch sẽ.
Y cau mày, trầm ngâm suy nghĩ lâu.
Cuối cùng, y tháo gỡ hết phượng quan và trang sức đầu một cách trơn tru.
Trong đêm yên tĩnh, y về chiếc giường duy nhất trong phòng, suy nghĩ một hồi lâu, .
Ta vô thức rụt cổ .
Lần , y thậm chí thở dài, chỉ lấy chăn chiếu trải xuống đất bên cạnh giường, để giường cho .
Ta đội phượng quan cả một ngày, kiệt sức.
Cuối cùng cũng chịu nổi, xuống giường.
Khi lơ mơ sắp ngủ, thấy Vệ Trường Thanh nhẹ nhàng dậy trong ánh nến, tiến về thanh kiếm giá, đưa tay định lấy.
Ta bật dậy “rụp” khỏi giường.
Vệ Trường Thanh động, , còn co góc giường, sợ hãi đến cực độ.
Ánh nến trong đêm lung lay, nhớ đến con hổ c.h.ế.t.
Ta c.ắ.n chặt môi, run rẩy như sàng sẩy.
tay y cuối cùng vẫn rút .
Y về giường, xuống, chỉ đống chăn chiếu, :
“Không lấy nữa, ngủ …”
Chưa kịp dứt lời, biến cố bất ngờ xảy .
Trên mái nhà phát tiếng động nhẹ.
Một mũi tên b.ắ.n xuống, xuyên thẳng qua tấm màn đầu giường.
Vệ Trường Thanh sắc mặt biến, lao tới ôm lấy .