Khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Bên cạnh tôi là bà nội và chú út.
Vừa nhìn thấy mặt chú, tôi bật khóc.
Bà nội ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lưng:
– Không sao đâu, cháu bị dọa sợ rồi hả?
Chú út hỏi:
– Khóc gì thế? Gặp ác mộng à?
Tôi vừa khóc vừa nói:
– Ông nội c.h.ế.t rồi, chú g.i.ế.c ông!
Bà nội vỗ lưng tôi:
– Con nói bậy gì thế? Ông đang ở ngoài sân mà.
Tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy ông đang chẻ củi trong sân.
Kỳ lạ thật, rõ ràng ông đã chết, sao lại không sao cả?
Tôi vẫn đang hoang mang thì chú út nói:
– Mơ thôi mà, đừng sợ, trong mơ đều là giả.
Vừa dứt lời, cổng nhà mở ra, có hai người bước vào: dì Trương và một cô gái xinh đẹp.
Bà nội vội xuống giường ra đón, chú út cũng theo ra ngoài.
Dì Trương dắt cô gái vào nhà, cô tên là Tôn Lan, không phải người làng này.
Bà nội cười bảo:
– Xuân Sơn, dẫn cô gái đi dạo một vòng, trò chuyện chút.
Chú út gật đầu rồi dẫn cô gái đi, trong nhà chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Bà nội cười nói:
– Dì Trương này, con bé xinh thật đấy, ở làng nào vậy?
Dì Trương đáp:
– Con bé là người thành phố. Mẹ mất sớm, chỉ còn cha. Ông ấy làm được việc, kiếm tiền ổn, chỉ là chân có tật, bị què.
Ông nội rít vài hơi thuốc lào rồi nói:
– Què là không được, già rồi chỉ thêm gánh nặng.
Dì Trương ngớ ra vài giây, nói:
– Tứ thúc, sao nói thế được? Con bé này tốt lắm, bao người muốn cưới. Nó chọn Xuân Sơn nhà bác vì cậu ấy đẹp trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-que/chuong-8-ac-mong-hay-su-that.html.]
Bà nội cười ha hả:
– Con bé này nhìn là biết tốt, rất hợp với Xuân Sơn.
Vừa dứt lời thì cửa sân bật mở, Tôn Lan chạy vội vào, chú út đuổi theo phía sau.
Áo cô dính đầy bụi, cổ áo bị xé rách mấy chỗ.
Dì Trương sững người:
– Có chuyện gì vậy?
Tôn Lan mắt đỏ hoe hét lên:
– Hắn là súc sinh!
Cô chỉ thẳng vào chú út.
Mặt chú đỏ bừng, nổi điên quát:
– Nói linh tinh! Tôi có làm gì đâu!
Tôn Lan hét lại:
– Đồ vô liêm sỉ! Dì Trương, mình đi thôi!
Cô kéo tay dì định rời đi thì bị ông nội chắn lại.
Ông nói:
– Nói rõ ràng rồi hãy đi, đừng vu oan người khác.
Tôn Lan tức giận hét lên:
– Tôi vu oan? Con ông không biết xấu hổ, ông còn bênh?
Cô vừa định chạy thì bị ông nội đẩy ngã xuống đất, tay chảy máu.
Dì Trương vội can:
Trà Đá Dịch Quán
– Đừng cãi nhau nữa!
Ông nội trừng mắt với dì Trương:
– Cùng là người làng, đừng có đi mấy hôm lên thành phố là bênh người ngoài. Nếu con bé này nói bậy, sau Xuân Sơn lấy ai?
Dì Trương cau mày, liên tục gật đầu:
– Phải phải, đều là người một làng, sao tôi bênh ai được. Tiểu Lan à, xin lỗi Xuân Sơn đi, đừng nói linh tinh.
Tôn Lan hừ lạnh:
– Một lũ rắn chuột cùng ổ, toàn là ác nhân! Tôi sẽ báo công an, đợi đấy!
Cô vừa dứt lời, định bỏ chạy thì bà nội nhặt cái ghế đẩu dưới đất đập mạnh vào đầu cô.
Máu trào ra trán Tôn Lan, cô ngất xỉu ngay tại chỗ.