Ông nội tôi nhíu mày, hỏi:
– Làm sao để tiễn hắn đi?
Đạo sĩ Trần đáp:
– Tối nay dụ hắn ra. Người hắn hận nhất là ai?
Bà nội và chú út tôi cùng nhìn về phía ông. Ông đột nhiên chỉ tay về phía bà:
– Hắn hận bà ấy nhất.
Bà nội sững người vài giây rồi nói:
– Là ông đưa tiền giả cho hắn, thằng què đó muốn mạng của ông mới đúng.
Ông nội hừ lạnh:
Trà Đá Dịch Quán
– Vậy dùng bà làm mồi nhử hắn ra.
Khi ông nói câu đó, ánh mắt ông như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bà nội. Bà không dám nói gì, xem như mặc định. Đạo sĩ Trần cũng không nói gì thêm.
Tối đến, đạo sĩ Trần treo đầy dây đỏ trong sân nhà, trên dây còn dán bùa chú. Một đầu dây đỏ được buộc vào cổ tay bà nội, ông dặn:
– Lát nữa hắn đến, bà tuyệt đối không được lên tiếng.
Bà nội gật đầu rồi chui vào quan tài.
Đạo sĩ Trần cầm chuông, vừa lắc vừa lẩm nhẩm đọc chú.
Chú út nói:
– Bố ơi, hay là hai bố con mình đi trốn chỗ khác, nhà không an toàn.
Ông nội gật đầu:
– Đi, sang nhà ông Trương Tam trốn một lát.
Nói rồi hai người định rời đi. Tôi chạy đến chặn ông lại:
– Ông ơi, con sợ, con muốn đi cùng.
Chú út cười nói:
– Suýt quên mất gốc rễ nhà họ Trần.
Nói xong, ánh mắt chú cứ đảo quanh người tôi, khiến tôi thấy rợn người.
Ông nội nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-que/chuong-7-bong-ma-duoi-anh-trang.html.]
– Đi thôi.
Ba người rời nhà, hướng về nhà ông Trương Tam.
Bước chân ông và chú rất dài, tôi đuổi không kịp, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy cái bóng của chú út rất kỳ quái: lưng còng, chân không đều, đi cà nhắc.
Ông nội nói:
– Sao vẫn chưa tới nhà ông Trương?
Ông vừa thở dốc, trán đã đẫm mồ hôi.
Chú út cười:
– Sắp tới rồi.
Ông nội ngồi phịch xuống đất:
– Nghỉ tí rồi đi tiếp.
Chú út dừng lại, quay người lại một cách cứng nhắc, mặt đầy vết bầm tím như xác chết.
Ông nội hoảng hốt, ngã ngửa ra đất, mắt trợn tròn.
Chú út cười khàn khàn:
– Đi thôi, đường còn dài mà.
Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng quạ kêu "quác" một tiếng. Đây không phải là làng tôi nữa rồi, mà là bãi tha ma sau núi.
Đi thêm vài bước nữa là đến vực thẳm.
Ông nội hoảng sợ đến gần như phát điên, gào lên tuyệt vọng:
– Aaaa!
Chú út bước từng bước cà nhắc lại gần ông, cổ họng phát ra tiếng "cộc cộc" đáng sợ.
Ông như bị hóa đá, ngồi bệt xuống đất, miệng run rẩy:
– Xuân Sơn, là bố đây, con tỉnh lại đi!
Tôi sợ đến cứng người, lấy tay che miệng. Lúc đó tôi thấy trên cổ tay trái của chú có một sợi dây đỏ, mảnh hơn sợi buộc trên tay bà nội.
Chú út bước đến trước mặt ông, túm lấy hai chân ông rồi… bẻ gãy!
Máu văng tung tóe.
Cảnh đó khiến đầu tôi tê dại, tôi ngất lịm.