“Anh bảo bố mẹ nuôi anh khôn lớn không dễ, anh cần phải báo hiếu. Thế một mình mẹ em nuôi em khôn lớn thì không khổ cực chắc? Nhà anh không bỏ được đồng nào mua nhà thì thôi, đến ngay cả một lễ cưới cũng không có, anh bảo em ăn nói thế nào với mẹ em đây?"
“Sao hả? Chỉ có anh mới được làm đứa con hiếu thảo, còn em thì phải hy sinh tất cả để hợp tác với anh, để mẹ em phải cúi mặt xấu hổ ở quê sao?”
Chu Lỗi biết mình đuối lý, vội vàng trấn an: “Được rồi, được rồi, đợi khi bố anh khỏe lại, chúng ta nhất định sẽ tổ chức một lễ cưới thật hoành tráng, để em và mẹ em đều hài lòng.”
Anh ta thề thốt hứa hẹn đủ điều, tôi giả vờ bị những lời đường mật của anh ta thuyết phục, rồi nhân cơ hội tung ra một tin khác:
“Công ty em sắp tổ chức thi đua để lựa chọn vị trí quản lý nội bộ. Sếp nói em có khả năng sẽ được chọn, khuyến khích em nên tham gia thử."
“Nếu em trúng tuyển, lương sẽ tăng gấp đôi. Khi đó trả tiền đặt cọc hay vay tiền mua nhà cũng không thành vấn đề."
“Chưa kể, sau này chi phí điều trị của bố anh cũng sẽ rất tốn kém, nếu em kiếm được nhiều hơn thì cũng có thể giúp đỡ anh nhiều hơn.”
Vẽ ra một viễn cảnh đẹp đẽ, ai mà chẳng làm được chứ?
Nghe tôi nói, Chu Lỗi cảm động đến mức sắp thốt ra thêm vài lời ngọt ngào.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng ngay lúc đó, mẹ Chu Lỗi bất ngờ đuổi theo, cắt ngang mọi chuyện.
"Lan Lan à, giờ đều là người một nhà rồi, bác cũng chẳng khách sáo với con nữa.” Mẹ Chu Lỗi vài bước tiến lên, nắm lấy tay tôi.
“Lỗi Lỗi bận việc, bác thì sức khỏe không tốt. Con còn trẻ, lại khỏe mạnh, hay là con thay phiên với Lỗi Lỗi trông bác trai buổi đêm nhé?”
Đúng là mặt dày đến bất ngờ!
Tôi cười lạnh trong lòng. Mẹ Chu Lỗi vẫn như kiếp trước, ích kỷ và thích tiêu chuẩn kép.
Trước đó không nhắc đến việc trông đêm, giờ thấy tôi bị gia đình họ “trói buộc” rồi, bà liền vội vàng tìm cách đẩy bớt “gánh nặng”.
Coi bộ chẳng cần khách sáo, cứ muốn cô con dâu trẻ chưa chính thức bước chân vào nhà đã phải thay ca chăm sóc bố chồng.
“Bác ơi, thế này nhé, để con thuê một hộ lý chăm sóc ca đêm. Như vậy ban ngày bác và anh Lỗi có thể thay nhau nghỉ ngơi.” Tôi lịch sự đề nghị.
“Ôi trời, thuê người chăm sóc thì tốn kém lắm, mà người ngoài làm sao tận tâm bằng người trong nhà được?” Bà lắc đầu phản đối.
“Đã nói đến người nhà, thì chẳng phải em gái Lỗi Lỗi – Chu Bội – sắp được nghỉ hè rồi sao? Hay để em ấy xin nghỉ học thêm vài ngày, về phụ chăm sóc đi ạ?” Tôi khẽ nhếch môi, nhắc đến cô em gái đang học đại học ở nơi khác của Chu Lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-chong-hieu-thao/chuong-4.html.]
“Nó là con gái, lớn rồi phải giữ khoảng cách với bố, nhiều chuyện bất tiện, sao mà chăm sóc được chứ?”
Vẫn là kiểu tiêu chuẩn kép đó, con gái không chăm được bố, nhưng con dâu trẻ thì lại tiện lợi hết mức?
Tôi liền lạnh mặt: “Thôi thì để con lo tiền thuê người chăm sóc nhé. Thật ra con cũng không tiện trông nom đâu.”
Cuối cùng người chăm sóc ca đêm được thuê, nhưng mẹ Chu Lỗi lại chẳng vui vẻ gì, liền quay sang thêm mắm thêm muối với Chu Lỗi, nói tôi ghét bỏ bố anh ta, không biết hiếu thảo.
Kết quả, bà bị chính Chu Lỗi mắng một trận.
Sau đó, anh ta vội vàng gọi điện khoe công với tôi, bảo tôi yên tâm chuẩn bị cho đợt tranh cử vị trí quản lý ở công ty.
Tôi giả vờ không nhận ra “mánh khóe” của anh ta, nghe vài câu rồi cúp máy, tập trung toàn lực chuẩn bị cho cuộc thi.
Kiếp trước, vì bố Chu Lỗi xảy ra chuyện, tôi đã từ bỏ cơ hội cạnh tranh.
Vị trí trống đó cần làm việc lâu dài ở nơi khác, phải thường xuyên đi công tác.
Kết quả, đối thủ của tôi đã nhận được cơ hội, hai năm sau được thăng chức liên tiếp, trở thành quản lý cấp cao của công ty.
Khi đó, tôi lại rơi vào vòng xoáy mang thai, bị gia đình trói buộc, cuối cùng đành phải nghỉ việc.
Khi gặp lại, cô ấy là một nữ cường nhân đầy tự tin và thành đạt, còn tôi chỉ là một bà nội trợ lôi thôi, nhếch nhác.
Chỉ vì một quyết định sai lầm, dù là ở cùng vạch xuất phát, nhưng cuộc đời chúng tôi lại khác biệt đến vậy.
Nhưng kiếp này, tôi tuyệt đối không đi vào vết xe đổ đó nữa.
Một tháng sau, cuộc thi diễn ra rất thuận lợi.
Tôi đã được thăng chức lên làm quản lý như mong muốn.
Sếp còn đặc biệt cho tôi vài ngày nghỉ để chuẩn bị trước khi bắt đầu công việc dài hạn tại chi nhánh ở một địa phương khác.
"Đi công tác sao? Lúc cạnh tranh thăng chức có nhắc gì đến chuyện này đâu?” Mặt Chu Lỗi đầy vẻ không vui.
“Em cũng không còn cách nào, công ty chỉ định bắt buộc. Chi nhánh ở địa phương thiếu người trầm trọng,” tôi làm ra vẻ bất lực, “Nhưng đi công tác có thêm trợ cấp, mỗi tháng tận bốn nghìn tệ lận.”