"Lan Lan này, mẹ con có biết bố của Lỗi Lỗi phải nhập viện không?” Mẹ Chu Lỗi kéo tôi lại hỏi.
“Ài, đúng lúc trùng hợp thôi ạ. Mẹ con vừa về quê. Bên nhà có người lớn tuổi nhập viện, con cháu phải thay nhau túc trực, bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại.” Tôi dùng lý do đã chuẩn bị trước để lấp liếm.
"Thật là, con và Lỗi Lỗi sắp thành người một nhà rồi, mẹ con phải quan tâm đến việc của con nhiều hơn chứ. Việc nhà mình và việc nhà người khác cần phải tỉnh táo một chút, mấy người họ hàng xa kia làm sao quan trọng bằng người thân ruột thịt?” Mẹ Chu Lỗi trách móc.
“Bác ơi, ai mà chẳng nghĩ thế. Nhưng dù sao bệnh nhân cũng là bà nội của con, mà đúng thật, sao ông bà không nhờ cô dì chú bác ấy, cứ một mực muốn mẹ con, bảo con dâu phải về chăm sóc. Bác xem, thế có phải không phân biệt trong ngoài rồi không?” Tôi phản đòn lại.
Mẹ Chu Lỗi cứng họng, nghĩ đến chuyện sau này mình cũng sẽ là mẹ chồng, nếu nằm viện mà không được con dâu chăm sóc thì sao, nên không nói thêm được lời nào.
Kiếp trước, chỉ cần mẹ Chu Lỗi gặp chuyện nhỏ nhặt như đau đầu, cảm cúm, bà cũng lập tức gọi điện làm phiền tôi.
Dù lúc đó Chu Lỗi rảnh rỗi ở nhà, anh ta vẫn không chịu đưa bà đ khám, cứ bắt tôi phải xin nghỉ phép để chăm sóc cho bà.
Miệng thì chê Chu Lỗi không chu đáo bằng tôi, thực ra chỉ là không nỡ để con trai mình phải chịu khổ, còn tôi thì sai bảo không tiếc tay.
“Đừng làm loạn nữa, mẹ.” Chu Lỗi kéo tôi ra khỏi phòng bệnh, ấp úng đề nghị: “Lan Lan, hay là chúng mình đăng ký kết hôn trước đi, làm bố vui, biết đâu tinh thần ông phấn chấn, bệnh tình lại tốt lên.”
Lấy việc đăng ký kết hôn để làm bố anh ta vui sao, chuyện vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được.
Chẳng qua chỉ muốn dùng lý do đạo đức để ép nhà tôi không đòi sính lễ, để tôi tay trắng bước vào nhà anh ta. Nghĩ cũng cao tay đấy.
“Em có thứ này có thể khiến bác vui hơn đấy.” Tôi rút một tờ giấy trong túi, đưa cho anh ta.
Mấy chữ “Hợp đồng mua nhà” đập vào mắt anh ta, dòng chữ “Người mua” còn ghi rõ tên anh ta và tôi, khiến anh ta mừng rỡ đến mức không kìm được.
“Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Niềm vui qua đi, anh ta bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ, bởi anh ta biết rõ nhà anh ta không thể bỏ ra nổi hai trăm nghìn tệ.
“Mẹ em đã vét sạch tiền dành dụm, còn vay mượn thêm từ họ hàng, cố gắng xoay được hai trăm nghìn. Nhưng nói trước, số tiền này là phải trả đấy.” Tôi nói vẻ nghiêm túc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Được, được chứ!” Chu Lỗi cười tươi như hoa, “Anh mang cho bố xem ngay!”
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi khẽ nhếch môi cười lạnh. Chẳng qua đây chỉ là một bản hợp đồng đặt chỗ, chưa chuyển tiền cọc thì lúc nào cũng có thể hủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-chong-hieu-thao/chuong-3.html.]
Dùng một bản hợp đồng chưa có giá trị về pháp lý để đổi lấy sự an tâm của họ trong việc chữa trị bệnh cho bố Chu Lỗi, rất xứng đáng.
Bố Chu Lỗi kích động đến mức đôi mắt đỏ hoe, liên tục vuốt ve bản vẽ mặt bằng căn nhà đính kèm, nghẹn ngào chỉ thốt được một chữ “Tốt.”
“Bác cứ yên tâm chữa bệnh. Chờ bác khỏi rồi, chúng ta cùng về nhà mới ở.” Tôi nói những lời an ủi thân tình.
Đối với bố Chu Lỗi, trong lòng tôi vẫn có một chút áy náy.
Kiếp trước, tôi không tiếp xúc nhiều với ông, nhưng ông thực sự là một người tốt bụng, chất phác.
Khi tôi và Chu Lỗi còn yêu nhau, mỗi lần tôi đến nhà, ông luôn nấu một bàn ăn thịnh soạn. Món cá chép kho mà tôi thích nhất lần nào cũng có.
Tôi mất bố từ nhỏ, nhưng với bố Chu Lỗi, tôi lại cảm nhận được một chút sự quan tâm ấm áp. Vì vậy, kiếp này, dù tôi có muốn trả thù, tôi cũng không muốn vô tình làm tổn thương ông.
Còn mẹ Chu Lỗi thì lại vênh váo, khoe khoang với người nhà bệnh nhân giường bên về việc con trai mình tài giỏi, vừa biết kiếm tiền vừa hiếu thảo.
Cả phòng bệnh rộn ràng náo nhiệt.
Không ngờ khi tiễn tôi ra khỏi phòng bệnh, Chu Lỗi lại một lần nữa nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn.
Tôi lập tức tỏ vẻ bực bội:
“Chuyện nhà cửa, em đã bỏ tiền ra lo liệu, chủ hộ cũng ghi tên anh, thế mà anh còn không yên tâm về em sao?"
“Với lại, anh biết rõ em muốn có một lễ cưới đàng hoàng, chẳng lẽ một mong ước nhỏ như vậy cũng không thể đáp ứng?"
“Em đã đủ hiểu chuyện rồi, chẳng lẽ anh chỉ định bỏ ra chín tệ tiền đăng ký kết hôn để cưới em về thôi sao?”
Thấy tôi thực sự nổi giận, Chu Lỗi vội vàng xuống nước, hết lời dỗ dành.
“Chỉ là anh quá yêu em, sợ em chạy mất nên muốn sớm trói em lại thôi mà.” Anh ta giả vờ nói bằng giọng điệu sâu sắc.
“Nếu em định chạy, biết chuyện bố anh bệnh em đã bỏ đi rồi, ở đây chịu khổ với anh làm gì? Rũ sạch quan hệ mà đi chẳng phải dễ hơn sao?"