Tôi xông vào, không nói không rằng tát anh ta hai cái.
Vừa định vạch trần tâm tư của anh ta, nhưng lại nghĩ đến việc anh ta giả câm giả điếc suốt bao nhiêu năm trời, để tôi bị anh ta làm cho bực tức không công ngần ấy thời gian.
Nghĩ đến đây, tôi lại tức đến mức tát thêm hai cái nữa.
Lâm Chu đỏ hoe mắt, hứng trọn bốn cái bạt tai, hơi thở dồn dập.
Chết tiệt.
Anh ta hình như... sướng rồi?
Càng nghĩ càng bực!
—
[Ha ha ha ha! Nam chính bị đánh mà sướng quá kìa! Ai hiểu cho tôi không!]
[Nữ chính à, cô tưởng là trừng phạt, nhưng thực ra với nam chính thì đó là phần thưởng lớn nhất đấy!]
[Nhìn kìa, nam chính sắp dựng lều rồi!]
[Ủa, chẳng phải hai người đang ở trong nhà sao? Dựng lều gì cơ?]
[... Về nhà được không, về nhà đi trẻ con.]
[Làm! Làm! Làm! Vừa làm lại liền hết sức! Quên tình rồi! Không còn mạng rồi!]
------------
Theo thói quen, mỗi lần Lâm Chu cố ý giận tôi hoặc là chọc tức tôi, tôi đều không nói hai lời, xé sạch quần áo anh ta, mạnh mẽ ép buộc, khiến anh ta bẽ mặt đến không còn tôn nghiêm.
Lúc này, tay tôi theo phản xạ đưa ra, nhưng khi vừa chạm vào thứ kia, đầu óc tôi liền tỉnh táo lại ngay lập tức.
Không được để anh ta có lợi.
Lâm Chu ngửa đầu, liên tục nuốt nước bọt, trong mắt phủ đầy một tầng hơi nước m.ô.n.g lung, tràn ngập dục vọng.
Thấy tôi đột nhiên dừng lại, anh ta lập tức lấy lại vẻ mặt chán ghét quen thuộc, trong nháy mắt tẩy sạch dấu vết ham muốn trong mắt mình.
Giống hệt như đám bình luận nói—
Đúng là cái đồ giả tạo.
Tôi bật cười vì tức.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Buông thứ trong tay xuống, đứng dậy, giữ khoảng cách với anh ta.
Bưng ly nước trên bàn lên, dội thẳng từ đầu xuống.
Nước trắng chảy dọc theo trán anh ta xuống cằm, thấm ướt áo ba lỗ, dính chặt vào da thịt, làm nổi bật từng đường nét rắn chắc.
Ánh mắt tôi trượt xuống dưới—
Không chút do dự, dẫm thẳng một cước.
Nhìn gương mặt anh ta vặn vẹo vì đau đớn nhưng lại xen lẫn cảm giác sung sướng đến phát điên, tôi hơi nhếch môi, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng.
Thích tôi mà không nói.
Trước khi đính hôn thì tự tông xe gãy chân.
Vô duyên vô cớ xa lánh tôi.
Tôi dựa vào đâu mà chỉ vì mấy dòng bình luận nói anh ta thích tôi, liền dễ dàng tha thứ cho anh ta?
—
“Anh biết mỗi lần tôi cưỡng ép anh, tâm trạng tôi thế nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-thanh-mai-truc-ma-bi-que/chuong-3.html.]
Tôi bóp cằm anh ta, ép anh ta ngẩng lên, chạm vào đôi mắt xinh đẹp đang phủ đầy dục vọng.
"Lâm Chu, thân hình anh không tồi đấy."
Lâm Chu không nói gì, chỉ cố gắng nhấc eo lên cao hơn, như thể muốn chứng minh điều gì.
Tôi khẽ cười, rút tay và chân lại.
Giọng nói lạnh băng như ngâm trong băng tuyết:
“Cũng chỉ là thân hình không tồi thôi.”
"Anh sẽ không cho rằng tôi có chút tình cảm với anh chứ?"
Tôi hoàn trả nguyên vẹn câu mà anh ta từng nói với tôi.
“Sai rồi, chúng ta chỉ là liên hôn, kiểu không có tình cảm ấy.”
Nhìn gương mặt Lâm Chu tái nhợt ngay lập tức, tâm trạng tôi bỗng tốt hơn hẳn.
Tôi quay người, đóng cửa rời đi.
Đêm đó, ấm nước trong phòng của Lâm Chu—sôi cả một đêm.
------------
Sau một giấc ngủ ngon, tâm trạng vui vẻ, tôi xuống lầu ăn sáng.
Lâm Chu đang ngồi ở bàn ăn, vừa thấy tôi liền sáng mắt lên, nhưng nhanh chóng dời ánh nhìn sang hướng khác.
Tôi đưa tay búi tóc lên, cầm chén tổ yến trước mặt, tiện miệng hỏi một câu:
"Anh Lâm Tiêu hôm nay về à?"
Ba mẹ Lâm đã lớn tuổi, vốn định sau khi tôi và Lâm Chu kết hôn sẽ giao toàn bộ gia nghiệp lại.
Lâm Tiêu chỉ quan tâm đến nghiên cứu học thuật, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc đấu đá trong giới hào môn.
Nhưng ai ngờ, chuyện Lâm Chu tông xe gãy chân lại xảy ra.
Nhà tôi cũng là hào môn hàng đầu, lo xử lý chuyện công ty nhà mình còn kiệt sức, nói gì đến việc hỗ trợ nhà họ Lâm.
Bất đắc dĩ, họ đành lôi Lâm Tiêu từ giới học thuật về, tạm thời chèo chống tình hình.
Mơ hồ nhớ rằng, hôm nay hình như là ngày Lâm Tiêu về nước.
Mặt Lâm Chu lập tức tối sầm lại, vùi đầu vào bát cơm, bắt đầu ăn như vũ bão.
[Nam chính ăn gì mà ngon thế nhỉ? Hóa ra là đang ăn dấm à~]
[Nữ chính có phát hiện không, cứ nhắc đến tên anh trai nam chính là nam chính lại bùng nổ không?]
[Nam chính tối qua khóc cả đêm à? Nhìn quầng thâm mắt kìa, to như trứng cút vậy!]
[Nữ chính cô còn không lên tiếng gọi anh ta, anh ta sắp nuốt luôn cả cái đĩa trong tay rồi đấy!]
Ngón tay khựng lại một chút, tôi vô tình nhìn vào mắt anh ta, vừa định mở miệng—
Lâm Chu lập tức rút mặt ra khỏi bát, rút giấy lau miệng, ra vẻ bình thản:
"Lò sưởi trong phòng hỏng rồi, tôi chỉ không ngủ ngon thôi. Chứ không phải vì mấy lời cô nói hôm qua mà lén khóc đâu, bớt tự mình đa tình đi. Cô cũng nói rồi, chúng ta chỉ là liên hôn, không có tình cảm gì cả…"
Mở miệng một cái.
Lịch bịch lạch cạch.
Giả bộ.