Gả Cho Thanh Mai Trúc Mã Bị Què - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-03-04 03:40:59
Lượt xem: 323

Tôi cúi đầu xuống.

 

Vừa hay chạm mắt với Lâm Chu, người còn chưa kịp rụt lưỡi về.

 

Khuôn mặt anh ta cứng đờ trong chớp mắt, sau đó nhanh chóng quay đi, lại bày ra dáng vẻ quen thuộc thà c.h.ế.t không khuất phục.

 

"Không cần phải bị tôi l.i.ế.m một cái liền bày ra biểu cảm này đâu. "

 

"Cô cưỡng ép tôi nhiều lần như vậy, chỉ cho phép cô làm tôi ghê tởm, còn tôi thì không được làm cô ghê tởm à?"

 

Có lẽ vì thấy ngại, yết hầu của Lâm Chu khẽ chuyển động lên xuống, giọng nói có chút khô khốc.

 

Mà tôi thì vẫn chưa hoàn hồn khỏi đống bình luận trôi ngang trước mắt.

 

"Nói gì đi chứ, cô thật sự thấy ghê tởm đến vậy à?"

 

Thấy tôi vẫn ngẩn người không nói gì, Lâm Chu hoảng hốt, tưởng rằng cú l.i.ế.m vừa rồi của anh ta đã khiến tôi "ghê tởm đến đơ máy".

 

Thế là anh ta bất ngờ quay lại, ngẩng đầu rướn đến gần tôi, còn l.i.ế.m thêm hai cái lên mặt tôi, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.

 

"Ghê tởm cô, ghê tởm cô, ghê tởm cô đấy!"

 

Tôi không kịp né tránh: "……"

 

Bình luận bùng nổ:

 

[Anh trai giả c.h.ế.t này, rõ ràng vì nữ chính không để ý đến mình mà sắp vỡ thành từng mảnh, thế mà còn ở đó mạnh miệng!]

 

[Miệng nói ghê tởm, nhưng eo thì cứ như lắp động cơ vĩnh cửu vậy, tôi thật sự chịu thua rồi!]

 

[Liếm hai cái lên nữ chính của chúng ta, có khi chính anh ta lại sướng muốn c.h.ế.t rồi!]

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

[Này anh em, nhìn xem động tác của anh ta nhanh hơn hẳn kìa!]

 

[Ê, mấy người leo thang kiểu gì mà nhìn rõ thế? Chỗ tôi làm sao lại mờ tịt thế này…]

 

[Nữ chính à, bây giờ cô cứ lạnh mặt rút lui đi, lát nữa anh ta chắc chắn sẽ trốn trong phòng khóc đấy!]

 

[Người phía trên, tôi biết đoạn này! Nam chính trong phòng càng khóc càng to, đến mức làm nữ chính thức giấc. Cô ấy còn tưởng anh ta đang lén đun nước, liền xông vào vả cho hai cái!]

 

Vẫn còn treo trên người Lâm Chu, mặt tôi bất giác đỏ lên.

 

Động tác bên dưới lại càng mạnh mẽ hơn.

 

Nhưng trong mắt Lâm Chu, sự chán ghét vẫn chân thật như cũ, không hề có chút giả dối.

 

Bình luận bảo rằng người đàn ông này thực ra thích tôi ư?

 

Không tin.

 

Chắc chắn là do tôi mất nước, thiếu oxy đến mức sinh ảo giác mới thấy mấy thứ quái quỷ này.

 

Hơn nữa, anh ta biết rõ tôi mắc chứng sạch sẽ, vậy mà còn cố tình l.i.ế.m nước bọt lên người tôi, chẳng phải là cố tình làm tôi ghê tởm hay sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-thanh-mai-truc-ma-bi-que/chuong-1.html.]

Ngay lúc tôi vòng tay qua cổ anh ta, chuẩn bị mạnh mẽ cưỡng chế thêm lần nữa—

 

Một chút nghi hoặc trong lòng bỗng mơ hồ trỗi dậy.

 

Thật sự sẽ khóc sao?

 

Tôi với Lâm Chu là thanh mai trúc mã, từ bé đã như chó với mèo, đánh nhau đến long trời lở đất.

 

Lớn đến vậy rồi, tôi chưa từng thấy anh ta rơi nước mắt.

 

Thậm chí ngay cả lúc chân bị tàn phế, vừa mở mắt ra trong bệnh viện, một giọt nước mắt anh ta cũng không rơi.

 

Lâm Chu khóc?

 

Nếu thật như thế thì đúng là chuyện lạ đời!

 

Thế nên tôi quyết định cược một ván— đột ngột dừng lại, dứt khoát rời khỏi người anh ta.

 

Lâm Chu ngẩn người trên xe lăn, thở dốc từng hơi lớn, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười đầy ý tứ sâu xa.

 

"Cảm thấy lời tôi nói khó nghe? Lại định trừng phạt tôi à? Giang Ân, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi."

 

Lời vừa dứt, ánh mắt anh ta liếc về phía góc phòng.

 

Ở đó chất đầy những món đồ mà tôi cố tình mua về để hành hạ anh ta.

 

Lâm Chu ghét tôi, nên tôi càng làm tới, cứ thế vùi đầu vào việc sỉ nhục anh ta.

 

Nửa năm trôi qua, đủ loại đồ chơi biến thái và kích thích đã chất đống một góc.

 

Bình luận lại bùng nổ:

 

[Anh bạn, gạt người khác thì được, chứ gạt chính mình thì hơi quá rồi đấy. Cuối cùng là trừng phạt hay tự thưởng, tự trong lòng mình có B!]

[Yết hầu lăn lên lăn xuống như cầu trượt rồi kìa, nói thẳng đi đồ giả bộ, lần này muốn dùng cái nào?]

[Tôi nhớ lần trước dùng cái gì mà có bóng tròn đó, nữ chính còn cố tình hôn anh ta, phản ứng cực kỳ mạnh luôn.]

[Người ở trên, tôi cũng nhớ, chính là ****]

 

Không phải, bình luận vẫn đang viết sao lại bị làm mờ thế này?!

 

Tôi lắc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh này ra khỏi đầu.

 

Buông lỏng cà vạt đang trói cổ tay Lâm Chu, tôi dứt khoát xoay người bước ra cửa.

Lâm Chu ngẩn ra, nhìn chằm chằm hành động của tôi, đến khi nhận ra tôi không phải đi lấy đồ chơi, mà là thật sự rời khỏi phòng, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, hoảng hốt ra mặt.

 

"Cô đi đâu?" Tôi lười đáp lại anh ta.

 

Nhưng khi nhìn thấy cái eo đang nhấc cao của anh ta, trong lòng lại không nhịn được mà nổi lên một chút tà ý thú vị.

 

Tôi cố nén khóe môi đang bị bình luận chọc cười, cứng rắn lên tiếng:

 

"Anh không thích tôi, nói như thể tôi thích anh vậy. Đương nhiên là đi rồi!"

 

Dù sao tôi cũng đã tận hưởng đủ.

 

Anh ta có tận hưởng được hay không, ai thèm quan tâm chứ?

Loading...