An Vô Dạng trong khách sạn, một luồng khí lạnh ập tới, hai tay khỏi run rẩy, làn da lập tức nổi một tầng da gà.
Đây là một trong những N tình trạng mắc khi phát hiện mang thai, vô cùng nhạy cảm với sự đổi của nhiệt độ khí.
Cậu nó gây hại gì , khi vài bước, quyết định vòm bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu tới là .
Mũ lưỡi trai đầu che khuất một phần tầm , An Vô Dạng nhận phía đối diện một đang tới, trực tiếp đụng đối phương.
“Xin …” An Vô Dạng hoảng loạn cố gắng vững, lui về phía vài bước.
Đây cũng là một trong di chứng do mang thai, sợ ngã.
Người đụng vóc dáng cao gầy, nọ yên tại chỗ, ảnh hưởng chút nào.
“Cậu tìm việc gì?”
Một giọng quen thuộc vang lên đỉnh đầu An Vô Dạng, ngơ ngác ngẩng đầu, kinh ngạc : “Anh Hoắc?”
Ngạc nhiên cái gì chứ.
Hoắc Vân Xuyên cau mày : “Không tìm ?”
“À, đúng .” An Vô Dạng gật đầu, ngạc nhiên là vì đêm qua nhận câu trả lời, dựa theo ý mặt chữ, tỷ lệ đối phương đến lên tới 99%.
“Cảm ơn đến.” Nếu tới, dài dòng thêm nữa: “Chúng tìm một nơi kín đáo chuyện .”
Trên khuôn mặt đối phương ý , mặt lạnh vài phần, vẫn im lặng, trực tiếp vòng qua An Vô Dạng, đến quầy lễ tân.
Cần một gian phòng riêng.
“Đi thôi.” Hoắc Vân Xuyên lạnh giọng , nhanh chóng bước , cảm giác nhanh hơn vài phần so với ngày thường.
Hiển nhiên là mang theo cảm xúc mấy vui vẻ.
An Vô Dạng nghĩ đến việc sắp chuyện, trong lòng vô cùng hồi hộp, phía , dáng vẻ như nước sôi lửa bỏng.
Không khác bên trong thang máy, Hoắc Vân Xuyên An Vô DẠng qua tấm gương, thấy tâm trạng của cũng quá .
Nói đúng hơn là dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng.
“…” Rốt cuộc ai mới là chủ động yêu cầu gặp mặt?
Bây giờ bày dáng vẻ tình nguyện cho ai xem?
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy kiên nhẫn của đối phương ăn sạch, đáng sáng hôm nay nên tới đây lúc trời mới tờ mờ sáng.
là tự rước lấy nhục.
Ting một tiếng, tới tầng cần đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-23.html.]
Hoắc Vân Xuyên nhanh chóng khỏi thang máy, tới chỗ phục vụ báo phòng, phục vụ mở cửa cho hai , đó pha .
Vào thời gian lúng lúng túng , phục vụ hỏi bọn họ ăn sáng ăn trưa.
Thực đơn đặt mặt Hoắc Vân Xuyên, tùy ý qua, tùy ý chọn mấy món nổi tiếng ở đây.
Chỉ hai , gọi như là quá nhiều.
“Cô ngoài , việc gì cần đây.” Sau khi chọn món xong, Hoắc Vân Xuyên thoáng liếc phục vụ.
“Vâng, thưa .” Phục vụ mỉm rời , còn giúp bọn họ đóng cửa phòng.
An Vô Dạng gần đó thở dài một , đôi tay để bàn siết chặt, ngẩng đầu lên, thẳng Hoắc Vân Xuyên: “Anh Hoắc, chuyện chuẩn thật sự hoang đường, nhưng chắc chắn là sự thật.”
Cậu xong, lấy từ trong túi báo cáo xét nghiệm m.á.u ngày hôm qua, phía kết quả chẩn đoán của bác sĩ, đặt lên bàn, đẩy tới mặt đối phương: “Anh xem cái .”
Hoắc Vân Xuyên đưa tay lấy ngay, chỉ hành động kỳ quái của : “Hôm cũng đến tìm .”
Có vẻ như xảy chuyện bất đắc dĩ, cho nên đối phương mới tới.
An Vô Dạng gì: “…” Nhiều lúc cảm thấy tên Hoắc Vân Xuyên thẳng vấn đề.
Vẫn còn , ít đối phương cũng quá quan tâm đến câu trả lời, khi hỏi xong lâu, duỗi tay cầm lấy báo cáo, xem đó gì.
Nhìn tiêu đề, dường như là một tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ.
Nhìn kỹ hơn, là bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của An Vô Dạng, hạng mục là xét nghiệm máu, những liệu cụ thể xem hiểu, trực tiếp kết quả khám bệnh.
Khi đến chữ thai, Hoắc Vân Xuyên lập tức nhíu mày, đến khi hết dòng chữ , đập mạnh tờ báo cáo lên bàn, tức giận hỏi: “Cậu ý gì?”
Anh nghĩ An Vô Dạng một báo cáo giả tới lừa gạt .
Đối phương quả nhiên tin, giống như trong dự đoán của .
“Nên em mới chuyện hoang đường.” An Vô Dạng căng thẳng : “Nếu như tin, thể lập tức dẫn em kiểm tra, em thể thông đồng với tất cả bệnh viện, đúng ?”
Một học sinh bình thường như , năng lực .
“Mang thai? Năm tuần?” Hoắc Vân Xuyên trừng mắt tờ báo cáo mặt , cảm thấy thể tưởng tượng nổi: “Coi như mang thai, với , đứa nhỏ là của ?”
An Vô Dạng gật đầu: “Vốn dĩ là của mà, em cũng chỉ lên giường với mỗi .”
“…”
Trong khoảnh khắc, Hoắc Vân Xuyên nên lời dù là nửa chữ, vẫn tin, quá mức vớ vẩn, lẽ đối phương chỉ đang bày một trò đùa ác liệt.
Nếu thật sự như … Anh nhất định sẽ g.i.ế.c .
Bây giờ chỉ cầu nguyện đối phương dối.