Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GẢ CHO LỤC THIẾU GIA ĐÃ XUẤT GIA, BA GÃ TRÚC MÃ PHÁT ĐIÊN VÌ HỐI HẬN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-26 07:44:59
Lượt xem: 9,494

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Tình Nhu vẫn là dáng vẻ đáng thương rơi nước mắt như thường lệ, nhưng lần này, Quý Hoài Chi lại chẳng còn chút xót thương nào nữa.

 

Hắn nhớ lại ánh mắt lưu luyến của tôi lúc chia tay Lục Xuyên, giống hệt ánh mắt năm xưa tôi từng nhìn hắn — khi hai người vừa mới yêu nhau, còn chưa bị tổn thương.

 

Bỗng nhiên, hắn như nhận ra — hóa ra giữa tôi và hắn có một hiểu lầm rất lớn.

 

Lần đầu tiên, hắn mạnh tay đẩy Phương Tình Nhu ra, xoay người rời khỏi nhà.

 

Suốt quãng đường, hắn điên cuồng gọi điện cho tôi, nhưng nhanh chóng phát hiện ra mình đã bị tôi đưa vào danh sách chặn từ lâu.

 

Mở tin nhắn ra, tất cả chỉ còn lại dấu chấm than đỏ lòm.

 

Ngay cả tài khoản tôi từng dùng để lén ghi lại kỷ niệm tình yêu của hai người, cũng đã hoàn toàn bị xóa sạch.

 

Lúc này, hắn mới thực sự hiểu — tôi đã hết yêu hắn rồi.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đánh xe vào gara, vừa mới đỗ lại, liền trông thấy một bóng người nhếch nhác đứng đó.

 

Quý Hoài Chi trông như thể cả đêm không ngủ, trên người vẫn là bộ đồ mặc hôm qua.

 

Một đêm thôi, mà râu ria đã mọc đầy cằm, khuôn mặt vừa tiều tụy vừa mỏi mệt.

 

Kẻ từng ngạo nghễ, giờ đây chẳng còn chút phong độ.

 

Tôi khẽ lắc đầu, quay người thì hắn gọi giật lại:

 

“Khương Ngôn Tịch… hôn lễ, có thể tổ chức như kế hoạch không?”

 

Tôi gật đầu. Trong mắt hắn ánh lên tia hy vọng — nhưng chưa kịp sáng lên đã vụt tắt khi nghe câu tiếp theo:

 

“Đúng vậy. Tháng sau, tôi và Lục Xuyên sẽ tổ chức lễ cưới như đúng kế hoạch. Nếu anh rảnh thì cứ đến dự.”

 

“Thiệp thì thôi khỏi gửi — tôi sợ đến lúc đó… mọi người lại khó xử.”

 

Nắm đ.ấ.m của hắn siết chặt, mắt đỏ hoe. Hắn hít sâu một hơi, vẫn không nhịn được mà hỏi:

 

“Nếu… nếu tôi hối hận thì sao?”

 

“Tôi muốn cưới em… Mới có một tháng thôi, sao em có thể thay lòng nhanh như vậy?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Chúng ta đã bên nhau tám năm — tám năm trời! Em nói bỏ là bỏ được sao?”

 

Lần đầu tiên tôi thấy hắn yếu đuối như vậy. Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ mềm lòng ngay.

 

Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy chán ghét. Tôi cười nhạt, mỉa mai hỏi lại:

 

“Anh cũng nói là tám năm rồi. Thế tám năm qua chúng ta có lấy nổi một buổi hẹn hò đúng nghĩa không?”

 

“Mỗi lần anh hẹn tôi đi ăn, mới ăn được vài miếng là bị gọi đi.”

 

“Là vì em cứ nhằm vào Nhu Nhu, tôi phải bù đắp cho em ấy…”

 

Hắn buột miệng cãi lại, nhưng rồi sực nhận ra điều gì, sắc mặt lập tức tái xanh.

 

Tôi lặng lẽ quay người, không nói thêm gì nữa.

 

Khoảng thời gian vừa rồi, công ty đã được tôi và ông ngoại thanh lọc gần như sạch sẽ.

 

Lúc ba tôi nhận ra mình đã không còn quyền kiểm soát gì với tôi, liền bắt đầu giở trò.

 

Trong một cơn giận dữ đến mụ mị đầu óc, ông ta thậm chí còn lấy ra kết quả giám định ADN với Phương Tình Nhu — muốn chứng minh tôi không phải con gái ruột của ông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-luc-thieu-gia-da-xuat-gia-ba-ga-thanh-mai-phat-dien-vi-hoi-han/chuong-5.html.]

Nhưng tôi lập tức tung ra kết quả giám định huyết thống với ông ngoại.

 

Lúc đó ông ta mới c.h.ế.t sững, nhận ra mình đã tự tay đẩy mình xuống vực.

 

Ông ngoại tức giận đến mức bùng nổ, lập tức tuyên bố cách chức ba tôi khỏi ban giám đốc ngay tại cuộc họp hội đồng.

 

Giờ ngoài số cổ phần ông ta đang nắm giữ, vị trí trong công ty đã chẳng còn giá trị gì nữa.

 

Cùng lúc đó, Quý Hoài Chi thất thểu quay về nhà, liền thấy Phương Tình Nhu đang rúc vào lòng Triệu Tri Diễn khóc lóc.

 

“Anh Quý, sao anh có thể đối xử với Nhu Nhu như vậy?”

 

“Người đàn bà kia sắp cưới chồng rồi, anh có buồn cũng không thể trút giận lên Nhu Nhu được! Anh xem tay em ấy nè, toàn là vết thương do anh đẩy mà ra đấy!”

 

Lúc này Quý Hoài Chi mới nhìn thấy cánh tay Phương Tình Nhu — đầy vết xước, thậm chí có chỗ đã tím bầm.

 

“Anh Diễn, đừng trách anh Hoài Chi… anh ấy không cố ý đâu…”

 

Phương Tình Nhu dịu dàng xen vào, giọng vẫn mềm mỏng như thường, nước mắt rơi lã chã.

 

Nhưng sắc mặt Quý Hoài Chi lại dần lạnh đi.

 

Hắn nhớ rõ tối hôm qua lúc đi tìm Khương Ngôn Tịch, hắn chưa hề chạm vào Phương Tình Nhu.

 

Tống Tư Niên bưng chén tổ yến vừa bước vào đã tức giận lên tiếng:

 

“Chẳng phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? So với Nhu Nhu thì có là gì? Cô ta có là người thừa kế thì sao chứ? Tất cả những thứ đó vốn dĩ là của Nhu Nhu! Nếu không phải con tiện nhân kia đột nhiên quay về cướp đi mọi thứ…”

 

Nhìn vẻ mặt ngày càng đắc ý của Phương Tình Nhu, Quý Hoài Chi cuối cùng cũng bừng tỉnh — nhận ra suốt bao năm qua mình đã sai đến mức nào.

 

“Đủ rồi!”

 

“Là Nhu Nhu cướp đồ của Khương Ngôn Tịch. Người thừa kế vốn dĩ là cô ấy. Trả lại thì có gì sai?!”

 

Hắn gầm lên, rồi quay người đi thẳng về phòng, để mặc tiếng nức nở oan ức của Phương Tình Nhu và lời mắng chửi phía sau.

 

Phòng tối om, hắn ngồi đó, cửa sổ đóng kín, ánh đèn mờ nhạt — không khỏi nhớ lại tất cả.

 

Những năm qua, Khương Ngôn Tịch đã chịu bao nhiêu ấm ức? Mà chỉ trong thời gian ngắn, cô đã thay đổi đến mức quyết tuyệt như vậy?

 

Trước ngày cưới một tuần, Quý Hoài Chi không dám đến gặp tôi, nhưng nghĩ đến tất cả những tổn thương mình từng gây ra, hắn quyết định đi mua một món quà để bù đắp.

 

Vừa mở điện thoại ra kiểm tra, hắn mới phát hiện toàn bộ tài khoản ngân hàng của mình… chỉ còn lại vỏn vẹn mười vạn.

 

Mà suốt mấy năm qua, tiền lương của hắn là hàng triệu mỗi năm, chưa tính đến chia cổ tức và thưởng cổ phần.

 

Không thể tin nổi, hắn đến ngân hàng tra soát lại toàn bộ sao kê.

 

Lúc này mới tá hỏa nhận ra: mỗi tháng chi cho Phương Tình Nhu đều đặn hơn một triệu.

 

Có tháng, chỉ riêng một món trang sức đã tốn hơn cả chục triệu.

 

Mấy năm phấn đấu — cuối cùng chẳng còn lại gì ngoài hai bàn tay trắng.

 

Hắn đỏ mắt, tức giận định tìm Phương Tình Nhu hỏi cho ra lẽ, nhưng trong nhà chẳng thấy ai.

 

Một tia sáng lóa nơi ban công thu hút sự chú ý của hắn. Bước tới gần, hắn mở chiếc hộp kia ra…

 

Bên trong là những món trang sức mà Phương Tình Nhu từng nói bị Khương Ngôn Tịch làm hỏng.

 

Nhưng giờ đây — tất cả đều nguyên vẹn, sáng bóng, xếp ngay ngắn trong hộp.

 

“Chuyện này là sao?”

Loading...