Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GẢ CHO LỤC THIẾU GIA ĐÃ XUẤT GIA, BA GÃ TRÚC MÃ PHÁT ĐIÊN VÌ HỐI HẬN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-26 07:44:03
Lượt xem: 3,826

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Tư Niên cũng siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn tôi:

 

“Cô đã giành gì của cô ấy? Mau trả lại ngay! Từ lúc cô trở về, cái gì cô ấy cũng nhường cô, vậy mà sao cô vẫn không chịu buông tha cho cô ấy!”

 

Nhìn đám người trước mặt như đang chuẩn bị lao vào cắn xé, tôi chỉ thấy buồn cười — và cũng cảm thấy đau lòng thay cho chính mình.

 

Lúc mới được đưa trở về, tôi luôn sống trong mặc cảm tự ti, chưa từng nhận được món quà nào.

 

Món quà đầu tiên tôi nhận được, chính là sợi dây chuyền Phương Tình Nhu tặng.

 

Lần đầu ba tôi đưa tôi tham gia một buổi tiệc, tôi nâng niu đeo nó lên, mong được ai đó công nhận.

 

Kết quả là bị người ta cười nhạo cả buổi, vừa về đến nhà liền ăn ngay một cái tát của ba:

 

“Sao con lại độc ác như vậy? Cho dù Nhu Nhu vô tình tặng con dây chuyền giả, cùng lắm để nó xin lỗi con là được rồi.”

 

“Nhưng tại sao con lại phá hủy hết cả hộp trang sức của nó?”

 

Lúc ấy, Quý Hoài Chi — người luôn dịu dàng với tôi — lần đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét:

 

“Tất cả trang sức của Nhu Nhu đều do tụi này mua tặng, cô ấy vốn không biết phân biệt hàng thật hay giả.”

 

Tôi tin cô ta.

 

Nhưng kể từ đó, Phương Tình Nhu thường xuyên “làm mất” đồ.

 

Còn ánh mắt căm ghét và những cái tát của ba cũng bắt đầu liên tục giáng xuống người tôi.

 

Ánh mắt của Quý Hoài Chi ngày càng lạnh lùng chán ghét. Mà tôi, vì quá sợ phải quay lại ngôi nhà trọng nam khinh nữ trên núi kia, quá sợ bị bọn họ vứt bỏ…

 

Nên mới cứ nhẫn nhịn mãi, nhịn đến tận bây giờ.

 

Nhưng chính vào lúc này, tôi bỗng bừng tỉnh: tôi hoàn toàn không cần phải lấy lòng bọn họ — người thực sự nắm quyền trong công ty, là ông ngoại tôi.

 

“Thôi đi, thôi đi, không cần cô ta trả lại đâu. Dù cô ta có trả, Nhu Nhu cũng chẳng thèm nhận.”

 

Quý Hoài Chi bực bội phẩy tay, quay đầu định bỏ đi. Tôi nhàn nhạt lên tiếng:

 

“Khoan đã. Khoản hai mươi triệu kia là chi tiêu cá nhân của anh, anh phải tự bỏ tiền túi bù lại.”

 

Nghe xong, Triệu Tri Diễn như muốn nhảy dựng lên:

 

“Hôm qua anh Quý vừa ký được đơn hàng cả trăm triệu cho công ty, tiêu hai mươi triệu thì sao chứ?!”

 

Tống Tư Niên còn tức hơn cả Quý Hoài Chi:

 

“Đi thôi! Công ty to như vậy, không có bọn tôi xem cô xử lý thế nào!”

 

“Nếu lần này cô không chủ động quỳ xuống xin lỗi, cầu xin bọn tôi quay lại — dù công ty có phá sản cũng là do cô đáng đời! Sau này xem cô còn gì để ép được bọn tôi?! Cô nghĩ cô là ai? Một con nhà quê chui từ núi ra, sao có thể so được với Nhu Nhu chứ!”

 

“Không có tụi này, tôi xem cô sống nổi bao lâu!”

 

“Đừng tưởng cô là vị hôn thê của tôi thì tôi sẽ nhượng bộ!”

 

Quý Hoài Chi ném lại câu đó rồi quay lưng bỏ đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-luc-thieu-gia-da-xuat-gia-ba-ga-thanh-mai-phat-dien-vi-hoi-han/chuong-2.html.]

Triệu Tri Diễn và Tống Tư Niên liếc tôi một cái đầy hả hê, sau đó cũng theo hắn rời đi.

 

Tôi hiểu vì sao bọn họ dám mạnh miệng như vậy.

 

Sau bao năm ba tôi âm thầm bày binh bố trận, các phòng ban trong công ty của ông ngoại đều bị ông ta cài cắm người thân tín.

 

Ba kẻ này chính là tay chân cốt cán trong đó. Nếu bọn họ thật sự đồng loạt bỏ việc, công ty đúng là sẽ gặp khủng hoảng tạm thời.

 

Tiếc là — cục diện đó, đã bị phá vỡ từ một năm trước rồi.

 

Bây giờ, toàn bộ các bộ phận trọng yếu trong công ty đều nằm chắc trong tay ông ngoại.

 

Ngay cả thương vụ trăm triệu mà Quý Hoài Chi “khoe khoang” cũng là do trợ lý của ông ngoại âm thầm đứng sau đàm phán thành công.

 

Hôm sau, vừa bước vào cổng công ty, một bóng người bất ngờ lao đến trước mặt tôi, quỳ sụp xuống đất.

 

“Chị ơi, em xin lỗi, tất cả là lỗi của em! Chị đừng đuổi anh Hoài Chi và mấy người họ đi mà!”

 

“Nếu chị không thích em, em đi là được! Chỉ cần chị đừng đuổi bọn họ ra khỏi công ty… Họ làm ở đây bao nhiêu năm, em đều thấy rõ công sức của họ…”

 

“Đây là sợi dây chuyền anh Hoài Chi mua tặng em. Em đưa cho chị, sau này em sẽ không giành giật gì với chị nữa…”

 

Cô ta níu chặt váy tôi, nước mắt nước mũi tèm lem. Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào, chỉ trỏ:

 

“Thật quá đáng! Mấy năm nay công ty trụ vững được đều nhờ tổng giám đốc Phương và quản lý Quý. Vậy mà cô ta vừa quay về đã muốn đuổi sạch họ?”

 

“Nghĩ mình có tí tiền là muốn làm trời à? Nếu anh Quý mà nghỉ thật, tôi cũng không làm nữa! Ở lại rồi có ngày cũng bị thí như chó thôi!”

 

Những lời chỉ trích xung quanh khiến tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận. Tôi đang định gọi cho trợ lý của ông ngoại thì—

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Một lực mạnh từ phía sau đè xuống, tôi không trụ vững, ngã “phịch” xuống đất.

 

Nội tạng va đập với sàn nhà, một luồng tanh ngọt lập tức dâng lên cổ họng.

 

“Khương Ngôn Tịch! Chẳng phải chỉ là một cái dây chuyền thôi sao? Cô cần tiền thì tôi trả, sao cứ phải bám lấy Nhu Nhu không buông?”

 

Giọng Quý Hoài Chi nghiến răng nghiến lợi.

 

Tôi vừa định gượng dậy thì một cú đá thẳng vào bụng giáng xuống — là Tống Tư Niên, với vẻ mặt đầy giận dữ.

 

Luồng m.á.u tanh bùng lên, tôi không kìm được mà nôn ra.

 

“Ông đây nhịn cô lâu lắm rồi!”

 

“Hôm nay mới chỉ là một cú đá. Lần sau mà còn thấy cô bắt nạt Nhu Nhu, đừng mong yên thân!”

 

Triệu Tri Diễn kéo Tống Tư Niên lại khi hắn còn định đá tiếp.

 

“Đừng làm quá! Cú đó của Tư Niên cũng chẳng mạnh gì. Dù sao hôm nay cũng là cô bắt nạt Nhu Nhu trước, cô không thể trách bọn tôi được.”

 

“Cô chỉ cần quỳ xuống xin lỗi Nhu Nhu, chuyện này coi như xong. Bọn tôi cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ, tiếp tục quay lại giúp cô quản lý công ty.”

 

Tôi nhắm mắt, cố nuốt ngược vị m.á.u tanh trong cổ, nước mắt nhục nhã rơi xuống, trong đầu đang cân nhắc có nên tạm thời nhún nhường…

 

Thì bất ngờ, một tràng âm thanh kinh hô vang lên từ cổng.

 

Ngay sau đó, tôi bị Quý Hoài Chi kéo dậy.

Loading...