Tạ Cẩn Tu đặt chiếc khăn xuống, đôi mắt sâu thẳm chăm chú , ánh mắt đầy quan tâm.
“Kiều Kiều, đắc tội gì với cô, tại cô đẩy xuống nước? Nếu gì sai, cô thể cho mà.” Tô Đóa đỏ hoe mắt, ấm ức , dáng vẻ run rẩy trông thật đáng thương.
Cô nấp lưng Tạ Sâm, vẻ dám gần .
bộ dạng đáng thương của Tô Đóa, chỉ thấy nực : "Rõ ràng là cô đẩy , diễn xuất như diễn viên thì thật đáng tiếc.”
“Sao cô thể vu khống chứ?” Đáy mắt Tô Đóa long lanh những giọt lệ mong manh, như thể chịu uất ức tày trời.
Bất kể là lúc nào, chỉ cần Tô Đóa lên tiếng, sẽ vô điều kiện về phía cô , đỡ cho cô .
Lâu dần, cũng quen.
Tạ Sâm bất ngờ lên tiếng, ngược cứ chằm chằm .
Có lẽ cảm nhận ánh mắt của , sắc mặt Tạ Cẩn Tu trầm xuống, càng ôm chặt hơn.
Tô Đóa nhận sự đáp , cam lòng kéo tay áo : “Anh Sâm…”
Cô , nước mắt rơi lã chã như những chuỗi ngọc trai đứt dây.
“Vu khống? Ai đúng ai sai xem chỉ thể trích xuất camera giám sát.”
Ánh mắt Tạ Cẩn Tu lạnh như băng, giọng rét buốt.
Tạ Sâm vẫn cứ , thời gian để ý đến sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt của Tô Đóa.
Tạ Cẩn Tu vẫy tay, phụ trách bữa tiệc nhanh chóng ân cần bước tới.
“Trích xuất camera giám sát ở sân ban nãy đây.” Anh trực tiếp yêu cầu.
Người phụ trách cung kính gật đầu, đó dậy rời .
Tô Đóa hoảng sợ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Sâm: “Anh Sâm, tổng giám đốc Tạ, cần điều tra ạ, em thấy bây giờ như cũng .”
Tạ Cẩn Tu như : “Cô Tô đây là chột ?”
Tô Đóa nhất thời nghẹn lời.
Camera giám sát nhanh chóng trích xuất .
Trong màn hình, cảnh Tô Đóa đẩy xuống nước phóng to rõ ràng mặt .
“Cô Tô, cô nên giải thích một chút ?”
Đôi mắt Tạ Cẩn Tu lạnh lẽo, giọng điệu sắc bén chất vấn Tô Đóa.
Tạ Sâm xem xem đoạn camera, khuôn mặt tràn đầy vẻ thể tin nổi, theo phản xạ hất tay Tô Đóa đang níu lấy .
“Tổng giám đốc Tạ, Sâm, là em sai , hai tha thứ cho em ? Đều là do em hồ đồ nên mới phạm sai lầm.”
“Cô hình như quên mà cô thực sự cần xin là ai .” Tạ Cẩn Tu nhếch môi vẽ nên một nụ giễu cợt.
Tô Đóa lúc mới chuyển sự chú ý sang , cô siết chặt nắm đấm, miễn cưỡng bước đến mặt : “Xin … nên .”
“Lời xin giả tạo như chấp nhận.” thản nhiên : "Tổng giám đốc Tạ…” Tô Đóa yếu đuối đáng thương Tạ Cẩn Tu.
Tạ Cẩn Tu lạnh lùng : “Kể từ hôm nay, Tạ thị hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tô.”
“Còn cô, những sự kiện liên quan đến Tạ thị, thấy bóng dáng của cô nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-cau-nho-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-5.html.]
Sắc mặt Tô Đóa lập tức trắng bệch.
Ai cũng quyền lực của Tạ thị đều trong tay Tạ Cẩn Tu.
Đắc tội với Tạ thị, sản nghiệp của nhà họ Tô cũng coi như đến hồi kết.
Mà việc Tô Đóa phép tham dự bất kỳ sự kiện nào của Tạ thị cũng đồng nghĩa với việc giới nhà giàu tẩy chay.
“Tổng giám đốc Tạ, em thật sự …” Tô Đóa mặt mày tái mét cầu xin.
“Cút.” Đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Cẩn Tu lướt qua Tô Đóa một cái, lạnh lùng .
Sắc mặt Tô Đóa trắng bệch, đành cầu cứu Tạ Sâm: “Anh Sâm…”
“Câm miệng! Cô còn thấy đủ mất mặt ?” Tạ Sâm mất kiên nhẫn liếc cô một cái.
“Anh Sâm, em đều là vì em quá yêu , quá quan tâm đến … Vì em thiếu cảm giác an , nên mới chuyện như …” Tô Đóa gào : “Anh Sâm, cầu xin , đừng bơ em ?”
Trước đây, chỉ cần Tô Đóa lộ vẻ đáng thương , Tạ Sâm sẽ đau lòng thôi, nhưng bây giờ, mặt Tạ Sâm chỉ còn vẻ thờ ơ.
Tạ Cẩn Tu ôm rời .
Tạ Sâm sải bước tới, chặn mặt chúng .
“Cậu, Kiều Kiều là vị hôn thê của con, xin giao cô cho con.”
Anh yêu cầu với thái độ cứng rắn, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
Tạ Cẩn Tu nhếch môi lạnh một tiếng: “Vị hôn thê? Giờ đây cô là vợ của .”
Một câu của khiến sắc mặt Tạ Sâm trong nháy mắt chuyển từ xanh sang tím.
“Cậu, những chuyện đùa thể tùy tiện .” Anh âm trầm , giọng điệu lạnh lẽo.
định mở miệng thanh minh rằng lời của Tạ Cẩn Tu là đùa, thì nhanh hơn một bước.
“Cậu còn cô kết hôn .”
Tạ Cẩn Tu nhẹ nhàng thuật sự thật .
Tạ Sâm thể tin nổi , kinh ngạc tức giận: “Tống Kiều, lời của là thật giả?”
Anh gần như gầm lên khi hỏi câu .
“Không thể nào, cô thể cưới khác .”
Còn đợi lên tiếng, phủ nhận khả năng .
“Xin , thật sự kết hôn . Ngay từ ngày bỏ rơi mà , cưới của .”
—
*Phần giới thiệu truyện khác:
Tên truyện 1: Xuyên Sách Cùng Hệ Thống, Toang Rồi! Vị Hôn Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
Tên truyện 2: Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa