Gả cho biểu ca lạnh lùng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-15 13:19:14
Lượt xem: 599

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18.

Sau khi ký giấy xong, biểu ca đã nhốt tất cả họ lại.

Và đưa ta đến tiệm cầm đồ đem hai cửa hàng mình đứng tên ra thế chấp và vay hai mươi ngàn lượng bạc.

Chủ tiệm cầm đồ cho hắn mượn hai mươi ngàn lượng bạc bằng tên của đại ca ta.

Nhưng giá cả của một cửa hàng nhiều nhất chỉ đáng vài ngàn lượng mà thôi.

Sau khi lấy được tiền khi lên xe ngựa, hắn nói với ta: “Hạ Lan Chiêu Nhi, tất cả chỉ có ba mươi nghìn lượng bạc..”

Hắn đã bỏ thêm năm ngàn lượng bạc của mình vào.

"Vậy làm sao bây giờ? Hay là bán đại ca đi." Ta cắn môi hỏi.

Hắn ta cười lạnh: “Dù bán hắn vào cung làm thái giám cũng chỉ được mười lạng bạc.”

Ta lấy hết can đảm nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Biểu ca, muội xin lỗi. Sau này muội nhất định sẽ đối xử thật tốt với huynh và sẽ nghe lời huynh."

"Nếu muội dám phản bội ta, ta sẽ chặt muội thành năm vạn mảnh."

Ta rùng mình.

Thay vì trở về nhà, Ngọc Sinh lại đưa ta đến phủ tướng quân và nhờ Tư Mã đại nhân giúp hòa giải với những người trong sòng bạc, hắn sẽ trả đầy đủ nhưng với lãi suất ít hơn.

Đại Tư Mã cũng là một người nam nhân rất tuấn tú.

“Sau đệ lại đi quen với đám người ở sòng bạc đó chứ? Bọn chúng chuyên dụ dỗ người khác, hắn ta bao nhiêu tuổi mà lại đần như vậy? Đệ cứ trả số nợ gốc cho chúng, không cần trả tiền lãi.” Ngài ấy nói.

19.

Biểu ca đưa cho Tư mã đại nhân một quà mà hắn đã mang theo, nhưng ngài ấy lại đẩy trả lại, hai huynh đệ họ nói: “Xem như nợ nhau một ân tình, khi khác sẽ trả lại."

Buổi tối, ngày ấy sai người hầu của phủ tướng quân dẫn chúng ta đến sòng bạc.

Và biểu ca đã bắt nhốt hết các ca ca của ta.

Trong sòng bạc có rất nhiều tên côn đồ và họ sống trong một căn nhà gỗ, còn có một người nam nhân cử chỉ đoan trang nhìn dáng vẻ rất quý khoái nhưng ánh mắt lại đầy sự đoan tính và khôn lanh, đôi mắt tựa như có thể nhìn xuyên thấu người khác ngay lập tức.

Người của tên đó gọi hắn là đại ca, và hắn chính là kẻ hôm đó đã đ.á.n.h đại ca ta và yêu cầu trả tiền lại cho hắn.

Ở đây có một số người đã bị .ch.ặ.t tay, m.ó.c mắt vì không có tiền trả nợ, xong còn bị bắt đi làm ăn xin để kiếm tiền.

Những người khác bị đánh gần như đã c.h.ế.t.

Hắn tỏ ra vẻ rất khách khí với biểu ca của ta, sau đó trực tiếp lấy giấy nợ của đại ca ta đã vay hai mươi nghìn lượng bạc.

Vì đây là cho vay nặng lãi, nên tiền lãi trong vài ngày cộng lại đã lên tới mức năm mươi nghìn lượng bạc.

Hắn ta cho biết vì Tư Mã đại nhân đã lên tiếng nên sẽ không tính lãi.

Sau khi trả lại tiền xong, chúng ta quay trở về.

 20.

Khi chúng ta về tới thì trời cũng đã khuya.

Biểu ca sai người trói đại ca, nhị ca và tam trong sân viện.

Phụ mẫu ta rất biết ơn biểu ca, nhưng họ hơi hoảng sợ khi thấy biểu ca như muốn điều làm gì đó không hay với con họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-bieu-ca-lanh-lung/chuong-4.html.]

Ngọc Sinh chỉ khẽ mỉm cười và nói: “Vì nhạc mẫu, nhạc phụ và ba ca ca của thê tử ta đều đang sống ở nhà ta, nên tất cả đều phải tuân theo quy củ của gia đình ta. Nguyên tắc đầu tiên dành cho những kẻ đánh bạc chính là năm mươi đại bản.”

Năm mươi đại bản?!

Nếu thật sự đánh huynh ấy năm mươi đại bản, dù không c.h.ế.t cũng sẽ mất đi nữa cái mạng.

Phụ mẫu ta lại bật khóc, ba ca ca của ta sợ đến mức quỳ xuống cầu xin sự thương xót.

 

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Lúc này họ cầu xin còn chân thành hơn nhiều so với lúc cầu trả nợ giúp.

“Sao ta chưa từng nghe nói nhà con có quy tắc này vậy?” Mẫu thân ta vừa than thở vừa nói: “Con định đ.á.n.h c.h.ế.t con trai ta phải không? Bình thường ta còn không đụng đến nó một ngón tay mà.”

Biểu ca không hề động chút lòng thương xót nào với họ, vẫn lạnh lùng nói : “Việc trong phủ này là do ta quyết định. Nếu ba đứa con trai bảo bối của nhạc mẫu có c.h.ế.t thì cũng chẳng có chuyện gì lớn lao đâu.”

Chẳng mấy chốc, trong sân lần lượt vang lên tiếng ván gỗ.

Mỗi lần đánh xuống tim ta lại run lên một lần.

Mẫu thân đã ngất đi, còn phụ thân thì ngồi gục xuống đất, tóc tai bù xù, đôi mắt vô hồn vì khóc quá nhiều.

21.

Người hầu không đ.á.n.h c.h.ế.t ba người họ nhưng dường như đã lấy đi một nửa mạng sống của họ.

Ngày hôm sau, phụ thân mẫu thân đến từ biệt ta và muốn lấy lại năm ngàn lượng bạc ban đầu. Khi ta nhắc đến Ngọc Sinh họ sợ hãi và tỏ vẻ rất ghét hắn.

Ta nói rằng ta không thể tự ý đưa ra quyết định, phải đợi hắn ta đi làm công vụ trở về mới được.

Hai người họ run rẩy không dám nói gì thêm, chỉ bảo sẽ đợi hắn về và kêu ta nói về việc họ sẽ dọn ra ngoài sống.

Ngọc Sinh rất ít khi về ăn tối, hôm nay bàn ăn tối toàn món ngon, nhưng phụ mẫu ta vẫn không dám đến ăn, chỉ tự ăn trong viện tử của mình.

Cô trượng và đại di thậm chí còn không thèm nhìn ta.

Bàn ăn rất yên tĩnh, ta thỉnh thoảng sẽ gấp cho hắn một ít đồ ăn và cũng không thấy hắn có biểu hiện gì khác lạ cả.

Tối qua khi trở về, ta muốn ôm hắn nhưng đã bị hắn ta đẩy ra.

Bình thường khi ta ôm hắn ngủ, hắn chỉ bảo ta không được cử động.

Vì thế nên hôm nay ta vẫn rất lo lắng.

Ăn tối xong, chúng ta trở về phòng, ta thấy hắn đang thay quần áo và đi vào thư phòng nên đã vội vàng đi theo hắn, nói chuyện mà lúc sáng phụ mẫu ta đã nói.

Hắn nhìn ta và hỏi: "Muội nghĩ chúng ta nên làm gì?"

22.

 Trái tim ta như nhảy lên tới cổ họng.

Hắn muốn ta nói ra suy nghĩ của mình, nếu ta dám đến gặp phụ mẫu mình hắn chắc chắn sẽ rất tức giận và phớt lờ ta, hoặc sẽ hoà ly với ta.

Nghĩ đến đây, ta có chút sợ hãi, nhào vào vòng tay hắn, mặc kệ hắn có đẩy ta hay không, ta vẫn ôm chặt hắn: “Muội sẽ làm theo những gì huynh nói.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cao hơn ta rất nhiều, chỉ có thể cụp mắt xuống nhìn ta.

“Muội nhất định sẽ không đưa tiền cho họ. Họ còn nợ gia đình chúng ta mười lăm nghìn lượng bạc. Nhưng phụ thân mẫu thân và các ca ca thật sự rất thô lỗ, muội biết cô trượng và đại di đã mất hết kiên nhẫn với họ từ lâu rồi, muội sẽ kêu họ nhanh chóng thu dọn hành lý rời đi ngay." Họ có tay có chân, có thể đi làm thuê không đói được.” Ta nức nở nói.

Cuối cùng còn lo lắng hỏi thêm: “ Biểu ca huynh thấy thế nào?”

"Đầu tiên, muội có thể thay đổi tên họ của mình, Thứ hai, bọn họ nợ ta bốn mươi lăm nghìn lượng bạc, ta không tính lãi. Nhờ ta nên sòng mới không tính lãi, nhưng bọn họ vẫn nợ ta. Thứ ba, nếu như phụ mẫu và các ca ca muội không thể trả hết thì muội phải trả.”

Loading...