Gả cho biểu ca lạnh lùng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-03-15 13:18:46
Lượt xem: 585
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13.
Những việc như thế này thường xuyên xảy ra và ta sẽ không xen vào.
Lúc đó ở quê ta có bảo mẫu, sau khi ta đến kinh thành bảo mẫu không muốn đi đến đây nên không ở bên cạnh ta nữa.
Mà bảo mẫu là người đã nói với ta "Đây là chuyện của người lớn, không liên quan gì đến trẻ nhỏ."
Ta cảm thấy mình không thể giao tiếp với họ.
Đại ca, nhị ca và tam sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, họ thường xuyên cùng thì đều chỉ biết cờ b.ạ.c và mua vui.
Biểu ca chắc chắn đã hối hận khi lấy ta.
Còn nữa, bây giờ phụ mẫu ta cãi nhau như vậy, cho dù bây giờ biểu ca không đuổi ta đi, sau này ta và hắn cũng có thể sẽ giống như phụ mẫu ta hiện tại, trách mắng ta vì đã giữ hắn bên cạnh, còn ta thì sẽ mắng hân ta.
Thậm chí nếu như không đề cập đến chuyện của gia đình ta. Thì cũng không thể giải quyết được.
Biểu ca của ta là thiếu niên đáng kính trọng và lạnh lùng, cái gì cũng tốt cả, chỉ có điều ngoại trừ ngày hắn uống thuốc mê gì đó mất đi lý trí, ta thực sự không thể tưởng tượng nổi nếu sau này hắn trở thành một kẻ thua cuộc như phụ thân sẽ như thế nào nữa.
Nghĩ thôi cũng rùng mình.
14.
Ta đi tới sân chính.
Từ ngoài cửa đã nghe thấy đại di cùng cô trượng đang cãi nhau.
Ông ấy mắng đại di: “ Bà cứ thích khoe khoang, nhất quyết gọi các tỷ muội đến, bây giờ xem chuyện gì xảy ra thế này! Ngọc Sinh lẽ ra đã có một hôn sự tốt đẹp hơn, có thể tìm được một người thê tử giúp ích được cho sự nghiệp của mình. Chậc… nhưng bây giờ nhìn xem , hãy nhìn xem tam muội của bà đã mang đến điều gì tốt đẹp cho bà! Chủ nợ của con trai bà ta đã đến cửa nhà chúng ta! Bây giờ phu thê họ không những không giúp được gì cho con rể mà còn hại nó! Hôm nay nợ cờ b.ạ.c năm mươi lượng bạc! Mai sao khắp kinh thành sẽ biết hết.”
Đại di bà ấy đang khóc.
Bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, ta không thể tưởng tượng được cảnh bà ấy khóc sẽ như thế nào.
Ta cảm thấy mọi chuyện đang rất tồi tệ.
Đại di ta tuy nói nhiều và thích khoe khoang nhưng về mặt tiền bạc chưa bao giờ khắt khe với chúng ta. Khi các con của nhị di trở về, mỗi người đều mang theo rất nhiều thứ tốt.
Khi ta gả đến, tuy bà nói sẽ không tha cho ta nhưng lại tặng ta một chiếc vòng tay rất quý giá. Của hồi môn của ta không nhiều lắm nên bà đã lén bỏ thêm năm gương vào, sau hôn lễ cũng không đặt ra quy tắc gì đặc biệt hay làm khó ta.
Cô trượng vẫn đang nói: "Nói Ngọc Sinh mau hoà ly đi! Nhà chúng ta không đủ khả năng nuôi một cô con dâu như vậy! Cứ cho nó thêm chút tiền đi! Ta vì quá tin tưởng bà mà giao mọi việc cho bà. Kết quả nhận lại là như vậy!”
"Hay là thế này đi!"
Đại di ta hỏi: “Chúng ta có thể để quan phủ bắt những kẻ cho vay nặng lãi được không?”
Ngay khi ta nghe những gì bà ấy nói, trong lòng ta nảy sinh chút hy vọng. Dựa vào quyền lực Quốc công phủ chắc chắn sẽ có thể bắt giữ được những kẻ lưu manh đó.
Ông ấy tức giận nói: “Nếu không có thế lực đủ mạnh, bọn họ dám mở sòng bạc ở kinh thành sao? Nếu bọn họ dám đến đây để đòi nợ, bọn họ sao có thể không biết quyền lực của gia tộc chúng ta? Bà có đầu óc không? Xem thử có bao nhiêu đứa con nhà quyền quý bị mất tiền? Trước khi cho mượn tiền bọn chúng đã tìm hiểu hết thông tin rồi mới để các người sa vào bẫy!”
15.
Đại di đang khóc trong phòng, còn ta đang đứng khóc ở ngoài thì bị biểu ca bước ra ngoài nhìn thấy.
Hắn ta sững sờ một lúc khi nhìn thấy ta, rồi bước đi với vẻ mặt vô cảm.
Ta vội vàng đi theo hắn: “ Biểu ca.”
Giọng ta khàn đặc vì đang khóc.
Hắn không để ý đến ta đành vội chạy tới ôm lấy eo hắn ta: "Đừng bỏ muội được không? Làm ơn…ô…ô…biểu ca… muội sai rồi, muội..."
Ta bị sốc khi chợt nhận ra rằng mình đang nói điều tương tự như đại ca đã từng nói.
Hắn mạnh mẽ tách đôi tay ra rồi quay về thư phòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-bieu-ca-lanh-lung/chuong-3.html.]
Ta liền chạy theo, khi vừa về đến phòng hắn đã ném ấm trà trên bàn xuống đất.
Sau khi ném nó đi, hắn ta ngồi trên ghế với vẻ mặt u ám như diêm vương.
Ta nắm chặt chiếc khăn tay và không dám nói gì.
"Hãy kể cho ta nghe mọi chuyện về gia đình của ngươi ngay lập tức. Phụ thân, đại ca, nhị ca, tam ca kể hết ra đây đừng giấu giếm nữa.”
Hắn ta chế nhạo ta: “Ta không biết rằng những người thân của mẫu thân ta đều là những người có phẩm hạnh như vậy”.
16.
Bởi vì chúng ta ở tận phía Nam xa xôi, nên những vụ bê bối trong gia đình cũng được che đậy rất kỹ lưỡng.
Ta không dám giấu diếm bất cứ điều gì về gia đình mình và kể ra toàn bộ sự thật.
Cuối cùng, ta khóc lóc nói: “ Biểu ca, xin đừng đuổi muội đi. Muội không muốn trở về nhà đâu. Lỡ như muội quay lại đó họ bán muội đi thì sao? Đại ca sẽ phát điên và nhất định sẽ muốn bán muội đi để trả hết số nợ."
"Hạ Lan Chiêu Nhi ngươi nghĩ tương lai chuyện như sẽ xảy ra bao nhiêu lần? Lần nào cũng chỉ khóc như vậy sao? Không thấy nước mắt của ngươi vô dụng sao?”
Ta vội lau nước mắt và đợi ngừng khóc rồi nói: “ Biểu ca, xin hãy chỉ dẫn cho muội một chút được không. Muội không biết phải làm sao hết. Phụ thân và mẫu thân họ sẽ không nghe theo bất cứ chuyện gì mà muội nói.”
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
“Ta chỉ giúp muội lần này thôi.” Hắn nhìn ta, “Nếu còn có lần sau, ta sẽ trực tiếp hoà ly với muội.”
Sự tàn nhẫn và vô tình trong lời nói của hắn khiến ta cảm thấy rất khó chịu, ta tự biết mình không nên nhờ hắn giúp đỡ như thế này…
"Từ nay về sau muội phải nghe theo lời ta, không được phép tiếp xúc với nhà ngoại, muội có làm được không?"
17.
Biểu ca thậm chí còn yêu cầu ta viết một tờ giấy.
Trong khi ta đang viết, hắn luôn ngồi bên cạnh ta, ta tự hỏi không biết hắn đang nghĩ gì.
Sau khi ta viết xong và ấn dấu vân tay, Ngọc Sinh nhận lấy và đưa ta đi.
Ta không dám hỏi hắn muốn làm gì.
Kết quả là hắn đã đưa ta vào chính viện nói với cô trượng và đại di rằng hắn tự sẽ giải quyết vấn đề.
Phụ thân hắn hừ lạnh, mẫu thân hắn cũng không dám lên tiếng.
Biểu ca đưa ta đến trong viện của phụ mẫu ta đang ở. Khi hắn mới bước vào, Bọn họ muốn biểu diễn một chút cho hắn xem nhưng họ đã không thể làm hài lòng hắn ta.
Biểu ca yêu cầu họ lấy hết tiền ra.
Bọn họ nói không có tiền vẫn khóc vì nghèo khổ. Họ khóc thảm thương đến mức suýt lăn xuống đất.
Biểu ca lập tức sai người hầu vào khám xét, đồng thời lục soát luôn phụ mẫu ta, đại ca, nhị ca và tam ca.
Họ vô cùng nhục nhã. Họ mắng mỏ hắn ta và cố gắng ngăn cản người hầu lục lọi nhưng họ đã bị những người hầu giữ lại và bịt miệng.
Họ tìm thấy năm ngàn lượng bạc trong rương của phụ mẫu ta và đã bị Ngọc Sinh lấy đi.
Phụ thân mẫu thân ta ngồi dưới đất khóc và bắt đầu lăn lộn.
Hắn ta tỏ ra thờ ơ và hỏi: “Có muốn ta giúp giải quyết vấn đề tiền nợ cờ b.ạ.c của con trai trưởng các người không?”
Một câu nói đã khiến phụ mẫu ta ngừng khóc than ngay.
Người hầu mang giấy bút đến bắt phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, tam ca của ta kí giấy..
Vốn dĩ nhị ca và tam ca của ta không muốn ký. nói rằng đó là món nợ của đại ca và không liên can gì đến họ.
Ngọc Sinh nhếch môi cười, nói: “Vậy đây là món nợ của tỷ phủ ta. Vậy tại sao những chủ nợ đó lại đến tìm ta?”