Gả cho biểu ca lạnh lùng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-03-15 13:17:55
Lượt xem: 704

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

Cuộc sống hàng ngày của ta cũng không có nhiều sự thay đổi.

Gia đình đại di rất giàu có, nhưng chỉ có ba nữ nhi và biểu ca, nay tất cả đã thành gia lập thất.

Cho nên hiện tại trong Quốc công phủ chỉ còn lại ba người, mà nhà ta cũng đã chuyển đến đây, cộng lại tổng cộng có chín người.

Lúc ăn sáng có rất nhiều người cùng dùng bữa chung.

Hắn nhìn thấy liền cau mày, đi làm công vụ mà không ăn uống gì, và việc này thường xuyên diễn ra.

Có lẽ vì không muốn dùng bữa tối chung, hắn đã cố tình về muộn, khi trở chỉ có thể nhờ căn bếp nhỏ nấu một bát mì.

Ta biết hắn không thích đám đông.

Nhưng phụ thân và mẫu thân ta họ vẫn không chịu rời đi.

Đại di đã nhiều lần thúc giục ta, cũng công khai ám chỉ muốn đuổi khách nhưng họ vẫn bất động.

Đại di đành tìm đến ta và nhờ ta nói với phụ mẫu mình để họ dọn ra ngoài sống.

“ Hạ Lan Chiêu Nhi…con và Ngọc Sinh quá thành thân vội vàng, mẫu thân cũng không kịp dạy con phép tắc. Nhưng nữ nhi sau khi gả đi phải biết cân nhắc coi phu quân mình là sự ưu tiên hàng đầu …” 

“ Tất cả mọi chuyện đều phải vì phu quân, Ngọc Sinh ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, nó ghét người lạ, phụ mẫu con lại đưa các ca ca đến ở cùng. Nhà họ tổng cộng có năm người, nếu bình thường bọn họ nói chỉ ở lại mười bữa nửa tháng, vậy thì ta có thể coi bọn họ như người thân đến thăm hỏi, nhưng bọn họ đã sống ở đây được hai tháng rồi.”

"Con nói cho ta biết, khi nào thì gia đình con sẽ rời đi hả?" Bà ấy mắng.

 Ta chỉ biết cúi đầu thật thấp lắng nghe.

"Nếu như con không thể làm được việc này, muốn hoà thân hay bỏ phu quân đều được, tùy ý con! "

Khi ta đi tìm phụ mẫu, họ vẫn đang được người giúp việc đ.ấ.m bóp chân rất thoải mái.

Ta nói mục đích của mình và yêu cầu họ dọn ra ngoài ở.

Họ giận dữ mắng ta có cuộc sống tốt liền quên mất phụ mẫu thân sinh, quên đi công ơn nuôi dưỡng của họ.

Mẫu thân nói: “Ta là nhạc mẫu của hắn, ở nhà con rể thì đã sao? Ngay cả khi hoàng đế đến, ta cũng sẽ nói như vậy.” 

“Phụng dưỡng nhạc mẫu là điều đương nhiên, ta khi nào ăn thịt hắn hả?”

 8.

Mẫu thân ta vẫn đang nhai hạt dưa và tỏ vẻ khinh thường: “ Hoà ly à? Nói thì dễ rồi. Bà ta cho rằng con là một nữ nhân ở bên ngoài mà hắn ta cưới về sau? Đừng quên rằng chúng ta là họ hàng, con đâu có phạm lỗi lầm gì để hoà ly.”

Ta chán nản vô cùng khi không khuyên được họ dọn ra bên ngoài.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Lại nghe người hầu kể rằng đại ca của ta lại đi đ.á.n.h bạc, nhị ca thì suốt ngày đi đến lầu xanh, còn tam ca thì theo hai người họ cả ngày, chắc là vừa muốn đ.á.n.h bạc vừa muốn mua vui.

Ta không ngờ rằng cuộc sống của ta lại khó khăn đến vậy, hưởng phúc chưa được bao lâu. Chiếc ghế này ta ngồi còn chưa kịp nóng, hôn nhân của ta đã phải đối mặt với nguy hiểm.

Biểu ca ngày nào cũng về rất muộn, còn ta thì lại đi ngủ rất sớm nên không thể gặp hắn quá nhiều.

Thỉnh thoảng khi chúng ta gặp nhau, ta muốn nói chuyện với hắn, muốn cùng hắn gần gũi vun đắp tình cảm, nhưng hắn vẫn luôn như cũ không chịu để ta lại gần.

Ta vốn muốn kể cho hắn nghe về chuyện của phụ mẫu cùng với các ca ca, nhưng hắn không có kiên nhẫn để nghe.

Mối quan hệ phu thê chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn khi chúng ta gần gũi nhau. Nhưng hắn ta không chịu chạm vào ta.

Không lâu sau, gia đình ta lại rơi vào cảnh khốn khổ hơn, khi chủ nợ của đại ca tìm đến và nói rằng huynh ấy đã nợ họ năm mươi ngàn lượng bạc, yêu cầu chúng ta phải trả tiền cho họ ngay…

9.

Khi nghe đến con số năm mươi ngàn lượng bạc, đại di tức đến mức gần như ngất đi.

Ta không dám giả vờ ngu ngốc nữa.

Một gia tộc dù giàu có đến máy khi bỏ ra năm mươi ngàn lượng bạc cũng như gần như sẽ tiêu sạch toàn bộ gia sản.

Người nam tử cởi trần với vẻ mặt hung ác nói: “ Hạ Lan tiên sinh nói hắn là tỷ phu của thám hoa lang Quốc công phủ! Cho dù hắn có chạy đằng trời cũng sẽ không thoát được. Vậy thì Quốc công phủ thay hắn trả nợ cũng là chuyện đương nhiên, đạo lý này cho dù Thiên vương có đến cũng không dám phản bác ta.”

“Nếu không trả tiền, chúng ta trước tiên sẽ cắt bỏ cánh tay này của Hạ Lan tiên sinh.”

Tay chân mẫu thân ta bủn rủn, bà ngã thẳng xuống đất, phụ thân ta lớn tiếng  kêu cứu. Cả hai cùng quỳ xuống trước mặt đại di và ta cầu xin cứu lấy huynh ấy.

 Đại ca của ta nhục nhã bị bọn chúng đá thẳng xuống đất.

Mặt mũi đã bị đánh bầm dập và sưng tấy, vừa bị đánh vừa khóc lóc, huynh ấy thề rằng sẽ không bao giờ đánh bạc nữa và cầu xin chúng ta cứu lấy huynh ấy.

Huynh ấy quỳ xuống cầu xin tất cả mọi người, nhưng lại trừ ta ra, có lẽ huynh ấy cảm thấy ta vô dụng không giúp ích được gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-bieu-ca-lanh-lung/chuong-2.html.]

Đại ca đã quá quen với việc bị đòi nợ này, lần nào cũng không lóc thảm thiết, gia sản của tổ phụ để lại đã bị đại ca và nhị ca làm tiêu tan hết.

Nhắc mới nhớ, lúc xuất giá mẫu thân ta là gả vào nhà giàu nhất, bây giờ bà lại thành gia đình nghèo nhất.

 10.

Sắc mặt của cả gia đình đại di vô cùng u ám.

Cuối cùng, bà đành yêu cầu quản gia đi lấy tạm một ngàn lượng lạng bạc rồi đuổi đám đòi nợ đi.

Một ngàn lượng bạc là một số tiền rất lớn, có thể mua được một căn nhà.

Ta cảm thấy rất có lỗi.

Từ đầu ta đã biết gia đình mình rất tệ, nhưng phụ mẫu cũng rất quan tâm đến huynh muội chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ họ vẫn từng nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi và mua đồ chơi cho bọn ta.

Nhưng bây giờ ta đã xuất giá nên chuyện của các ca ca ảnh hưởng rất lớn đến ta.

Sắc mặt biểu ca tối sầm, chỉ thờ ơ nhìn họ rồi quay vào nhà.

Phụ mẫu của ta vẫn đang khóc lóc.

Ta thật sự cảm thấy xấu hổ khi trông thấy họ như vậy.

Biểu ca đi đến phòng của đại di, họ phải bàn cách giải quyết chuyện này, dù gì chuyện này cũng đã đến cửa phủ của họ rồi.

Đại di rất sĩ diện và công danh của biểu ca cũng chỉ mới bắt đầu. Họ không muốn phải có mất mát nào xảy ra.

Bởi vì phụ mẫu ta không biết xấu hổ đã tự tiện sống ở đây, đại di và biểu ca vốn đã rất khó chịu, bây giờ còn xảy ra chuyện này, ta sợ rằng Ngọc Sinh sẽ hoà ly với ta.

11.

Ta chưa từng suy nghĩ về tương lai của mình.

Phụ mẫu ta theo đuổi cuộc sống thoải mái, họ nghĩ rằng ăn uống say sẽ quên đi ngay.

Tổ phụ của ta đã để lại một gia tài, còn nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ không tiêu hết được.

Họ cũng chưa từng dạy ta phải có kế hoạch cho tương lai.

Lúc đầu ta cũng từng nghĩ sau này ta có gả cho người nam nhân nào đó và sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng nếu như gả vào một gia đình giàu có như biểu ca, một người tài giỏi như vậy, sau này tương lai chắc chắn sẽ rất rộng mở, hơn nữa dung mạo của hắn lại rất tuấn tú. 

Cho nên lúc đầu ta mới làm chuyện đó với hắn, ban đầu có hơi đau một chút, nhưng về sau lại thấy thoải mái và chúng ta đã rất vui vẻ với nhau.

Dù sao thì gả cho biểu ca cũng có rất nhiều lợi ích, nếu hoà ly sau này tái hôn chỉ có thể lấy một lão già tồi tệ. 

Và ta sẽ bị đám con cái họ làm khó dễ…

Chỉ nghĩ đến những điều đó thôi cũng khiến ta biết được tương lai tối tăm của mình.

Ta không thể để biểu ca hoà ly với ta, ta phải tiếp tục ở bên cạnh hắn, dù hắn ta có lạnh lùng và thờ ơ cũng được.

 Ta phải chạy đi tìm phụ mẫu.

12

Họ đang nói chuyện.

“Thật may mắn khi chúng ta có một đứa con rể như vậy, nếu không lần này chúng ta thực sự khó mà sống sót.” Phụ thân ta nói.

Sau đó họ bắt đầu mắng mỏ đại ca.

Đại ca cũng đã thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng qua giọng điệu của huynh ấy, ta biết rằng huynh ấy sẽ không thay đổi.

Mẫu thân thậm chí còn can ngăn khi  phụ thân đang mắng đại ca ta: "Được rồi mà, nó cũng đã biết mình sai rồi"

Ông ấy ngừng nói ngay, từ đầu ông vốn đã không muốn chửi nữa.

Ta đẩy cửa bước vào, nhàn nhạt nói: "Phụ thân mẫu thân, hai người cần phải lấy tiền ra để trả nợ. Không thể trông cậy hết vào Quốc công phủ được."

Mẫu thân ta đến véo mặt ta một cái: “Đứa con gái khốn kiếp này! Có phu quân rồi là tâm liền hướng ra bên ngoài! Ai da…ai đã nuôi con lớn, cho con ăn, mặc quần áo tốt đây hả, đây chính là cách con trả hiếu cho chúng ta sao”?”

Mẫu thân thì mắng ta, phụ thân thì ôm mặt khóc.

Ông ấy nói trong nhà không còn tiền, đại ca chỉ biết đánh bạc, nhị ca chỉ biết mua vui, nếu như không phải trong nhà đã không còn gì, thì ông ấy đã không đến kinh thành. 

Ông không muốn nhìn sắc mặt người ta mà sống, trước đây ông cũng từng là một thiếu gia rất có danh vọng, nhưng bây giờ lại bị chính con gái mình ghét bỏ.

Sau đó ông ấy bắt đầu mắng mẫu thân, nói rằng nếu không phải vì lấy bà ấy, ông đã không rơi hoàn cảnh khốn khổ này.

Mẫu thân ta mắng ông ấy lại, bà ấy nói nếu không phải vì gả cho một kẻ thua cuộc như ông ấy thì chúng ta bây giờ đã được ăn ngon, ngủ ấm, khỏi phải nhìn mặt người khác. Do chính ông ấy dẫn các ca ca đi cờ b.ạ.c lầu xanh mua vui, họ mới trở nên như vậy.

Loading...