Gả cho biểu ca lạnh lùng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-15 13:17:28
Lượt xem: 742
1.
Lúc ta chèo thuyền dạo chơi vô tình thấy được biểu ca mặt đỏ ửng chạy ra.
Phía sau là đại biểu tỷ nhà nhị di dẫn theo nha hoàn của nàng điên cuồng tìm người.
Ta cười hì hì hóng hớt.
Mẫu thân ta có ba tỷ muội, đại di có tiền đồ nhất, gả cho Hầu gia Quốc công phủ, sinh ra biểu ca là thám hoa lang.
Mẫu thân ta với nhị di thì còn lâu mới bằng được.
Lần này nhị di dẫn theo ba nữ nhi tới đây, dường như nhất định muốn biểu ca phải chọn lấy một người.
Hôm nay đại biểu tỷ bỏ thuốc, ngày mai lại là nhị biểu tỷ tự leo lên giường, ngày kia thì là tam biểu tỷ vô tình ngã lên người biểu ca.
Đại di chẳng hoảng sợ chút nào, bà nói biểu ca là người có khả năng nhẫn nại hơn người, tuyệt đối sẽ không bị mấy thủ đoạn hèn hạ hãm hại.
Lúc đầu ta chán ghét việc mẫu thân ta dẫn ta tới nhà di mẫu, bà ấy suốt ngày châm chọc chúng ta sống quá khổ cực, còn nói chính bà mới có tài có phúc.
Tai ta phải chịu khổ sở, đỏ mắt ghen ghét vì bọn họ được sống tốt như vậy, ta không muốn tiếp tục hành hạ bản thân mình như thế nữa.
Cho nên hiện tại nhìn thấy biểu ca phải nếm trái đắng, trong lòng ta rất vui vẻ.
2.
Vừa vui vừa muốn báo tin dùm biểu ca , ta vẫy chiếc khăn tay để thu hút sự chú ý của hắn.
Biểu ca nhìn thấy ta, ta trừng mắt nhìn hắn ta tỏ vẻ muốn hét lên, hắn dùng sức nhảy từ tảng đá trên bờ xuống thuyền của ta.
Thân thuyền rung chuyển dữ dội, ta bị hất văng ngã xuống.
Vừa định nói chuyện thì đã hắn bịt miệng lại, kéo ta trốn trên tán cây.
Đây là lần đầu tiên ta ở gần biểu ca mình đến vậy. Vẻ đẹp của hắn khiến ta choáng ngợp trong giây lát.
Làn da trắng trẻo ửng đỏ, đôi mắt đào long lanh, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng…
Và bàn tay mảnh mai của hắn áp lên môi ta, mang theo hơi ấm dịu dàng.
Hắn ấy à thực sự xứng đáng làm thế tử, hèn gì đại di ta suốt ngày khoe khoang hắn là thám hoa lang.
Thật xứng đáng!
Trên bờ vẫn còn có người đang tiếp tục tìm kiếm.
Biểu ca một tay đỡ ta xuống thuyền, tay kia cầm mái chèo, lặng lẽ chèo thuyền vào sâu trong đầm hoa sen.
Nhà đại di có một cái hồ rất lớn, đang giữa mùa hè, hoa sen nở rộ, cành hoa vươn cao.
Chúng ta ở trên chiếc thuyền nhỏ người ở bên ngoài không thể nhìn thấy vì đã bị hoa sen che lấp đi.
Ta nghĩ cũng khá thú vị!
Ta chưa tiếp xúc nhiều với người biểu ca lạnh lùng và cao quý này bao giờ.
3.
"Biểu ca thấy không khỏe sao. Tại sao biểu ca nhìn thấy biểu muội của mình lại bỏ chạy? Có phải huynh đang đánh nhau không?"
Hắn ta ném mái chèo sang một bên, ngồi xuống thở hổn hển và xé cổ áo.
Một vùng da trắng đỏ rộng lớn lộ ra.
Ta nuốt nước bọt.
Nhanh chóng niệm “A di đà” , ta năm nay mới mười lăm tuổi rưỡi thôi, cũng còn nhỏ đấy, tuy rằng ta cũng đã lén xem nhiều ảnh k.h.i.ê.u d.â.m mà mấy ca ca của ta đã lén giấu đi.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn nhìn chằm chằm, vẻ mặt không có mấy lạnh lùng giống như ta nhìn thấy hắn ở trước mặt mọi người.
Giọng hắn khàn khàn: “ Ngươi không hiểu thật à?”
Ta giả vờ im lặng và lắc đầu.
Hắn đột nhiên lại gần ta hơn, hơi thở có chút nặng nề: "Ta bị đại biểu tỷ của ngươi hạ thuốc mê. Ngươi có biết là thuốc mê gì không?"
Hắn ở quá gần ta, hơi thở của hắn cứ phả vào mặt ta rất khó chịu, mặt ta ửng đỏ lên và lùi lại tránh xa hắn ta.
Ta dựa sát người vào mạn thuyền, hắn lại càng áp sát vào người ta hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-bieu-ca-lanh-lung/chuong-1.html.]
Bất lực đành đặt hai tay lên n.g.ự.c hắn, ngăn hắn tiến lại quá gần, sợ hãi nói:
"Biểu ca…muội đã biết rồi. Biểu ca…tránh những người khác nhìn thấy chúng ta như vậy, huynh nên đi ngay bây giờ. Hãy nhanh chóng trở về đi được không? Nếu không mẫn thân của huynh sẽ tìm huynh đó."
4.
Đôi mắt của hắn đột nhiên đỏ ngầu, trông như bị ma quỷ nhập.
Và hắn vùi đầu ngửi cơ thể ta như thể đang tìm thuốc chữa bệnh.
Giọng ta run rẩy: “Huynh, chắc huynh đã quỷ ám rồi. Chúng ta nhanh chóng về tìm đại di mời thầy trừ tà cho huynh đi.”
Vừa nói ta vừa định trèo ra ngoài và chèo thuyền đi.
Hắn lại nhanh tay hơn ôm lấy ta.
"Biểu muội của ta, không phải đã nói với ngươi, đó không phải là tà được mà là thuốc mê sao? Loại thuốc này... khiến người ta không kiềm được lý trí..."
Ta ngơ ngác nghĩ, đây là thuốc mê gì?
Ta định dạy ta học y thuật thuật…có nhầm lẫn gì không vậy?
5.
Nhưng đến cuối cùng, cả hai chúng ta đều ướt đẫm mồ hôi, toàn thân đau nhức, mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh dậy, mẫu thân đang ngồi cạnh giường ta, bịt miệng cười lớn.
Bà cứ khen ta giả lợn ăn thịt hổ, nhìn như con ngốc nhưng không ngờ ta lại thông minh đến thế, thậm chí còn lấy đi cả cái bắp cải to nhất.
Hôn ước giữa ta và biểu ca đã được định ra như thế
Ngoại trừ mẫu thân ta ra, không ai khác vui mừng cả.
Đại di cảm thấy ta đã dùng thủ đoạn thấp hèn quyến rũ hắn để được gả vào phủ.
Nhị di thì cảm thấy ta đã cướp đi người con rể tốt của bà.
Ta không muốn bị họ càm ràm nữa nên mỗi ngày đều ra ngoài chơi.
Gia đình ta vốn là người miền Nam, lần này ta đến nhà đại di và đồng thời cũng là lần đầu tiên ta đến kinh thành.
Sau khi vui chơi thỏa thích trong khu vườn rộng lớn của nhà đại di, ta leo ra ngoài, đi xem vài rạp hát và ăn rất nhiều món ăn ngon.
Ta không gặp được biểu ca nhiều nữa.
Có lẽ hắn đã không còn mặt mũi để gặp ai cả.
Suy cho cùng, ngày hôm đó người kéo ta vào trò nghịch ngợm trên thuyền khác hoàn với dáng vẻ thường ngày của hắn ta.
6.
Phụ thân nhanh chóng cùng với đại ca, nhị ca và tam ca của ta đến đây.
Ông ấy cũng đã bán căn nhà ở quê và nói sẽ về nương nhờ biểu ca để kiếm ăn qua ngày.
Phụ thân và những người khác nhanh chóng chuyển đến Quốc công phủ ở.
Nghe ông ấy nói thế, ta lập tức trốn đi thật xa.
Hôn lễ diễn ra rất hoành tráng.
Dù sao thì, hắn ta cũng là thế tử Quốc công phủ, lại là thám hoa lang.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Khi hắn không trúng thuốc, cách cư xử rất bình thường.
Hắn vẫn là một nam nhân tuấn tú lạnh lùng cử chỉ nhã nhặn.
Đêm tân hôn, hắn lịch sự nằm cạnh ta, hắn nói vì ta chưa tròn mười sáu tuổi nên không thể động phòng được, hắn sẽ đợi ta lớn hơn.
Ta có chút thất vọng.
Ta có thể thề, là chỉ có một chút thôi.
Nhưng mà ngày hôm đó ta thật sự cảm thấy khá thoải mái.
Ta vẫn đang nghĩ về việc sẽ được hắn ôm và hôn lần nữa.
Ngay sau đó ta liền tiến lại gần hắn, hắn liền nói: “Nếu như không muốn ngủ thì hãy đến Phật đường chép kinh đi.”
Ta tức giận dùng chăn cuộn người lại, chỉ để lại phần tóc phía sau gáy cho hắn.