khỏi quán cà phê, chẳng còn thấy bóng dáng , nghĩ đến chuyện hôm nay bà “bán ”, trong lòng khỏi thấy bực bội.
“Dù cũng trốn thoát.”
Nghĩ , cũng chẳng tìm bà nữa, tự gọi xe về thẳng nhà.
Về tới nơi, trong nhà vẫn vắng tanh, chắc còn về.
tiện tay vứt đồ xuống, ngả lưng lên sofa, cảm giác cả đều mệt mỏi rã rời.
Không lúc nào, đến khi tỉnh thì thấy giọng .
“Sao ngủ ghế sofa thế ? Cũng lấy cái chăn đắp cho ấm.”
từ từ mở mắt , thấy đang cầm chăn chuẩn đắp lên .
chậm rãi hỏi: “Mẹ, quen Phó ạ?”
Trong lúc ngủ, chợt nhớ bình thường kiểu thích ép xem mắt. Mấy , nếu thì bà cũng cưỡng ép, quanh co dẫn tới quán cà phê, rõ ràng điều mờ ám.
Mẹ sững , nhưng vẫn bình thản đắp chăn cho xuống bên cạnh, chậm rãi kể.
“Con thật nghĩ hồi cấp ba con yêu đương mà với ba con ? Tuổi trẻ, mối tình đầu cũng bình thường thôi. Ba cũng kiểu lý lẽ, hơn nữa cũng chẳng thấy con vì yêu mà học hành sa sút.”
“Mà lúc đó chúng từng gặp Tiểu Phó. Kết quả, dự đám cưới bạn học cấp ba của con, gặp Tiểu Phó—”
lập tức thẳng dậy, ngắt lời bà: “Đám cưới bạn học con? Mẹ dự lúc nào ạ?”
“Sao thế …”
Mẹ chút ngại ngùng, khẽ : “Cũng là vì hồi con nghiệp, cô chủ nhiệm định giải tán nhóm phụ , nhưng bọn chịu. Nghĩ lỡ con cái tìm yêu thì còn mối quan hệ giới thiệu.”
“Về , của bạn học con kết với , mấy chơi cũng hợp, mời dự đám cưới. Ai ngờ Tiểu Phó cũng quen với bạn con.”
chỉ thể cảm thán thế giới thật nhỏ, cũng đụng mặt Phó.
“Rồi đó thì ạ?”
“Sau đó…” Mẹ rõ ràng chút chột , nhỏ: “Sau đó cũng định xem còn ai thích hợp . Không ngờ Tiểu Phó vô tình nhắc tới con, liền nhớ chuyện hồi xưa giữa hai đứa…”
tiếp lời bà: “Thế hai bàn bạc với , bày vụ xem mắt , để con với Tiểu Phó gặp ?”
“Xem như thế …”
chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh, hóa cuối cùng bán bởi chính hai vị phụ thiết nhất, mà với tính cách Phó, khi là ba cùng thông đồng cũng nên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ex-cua-toi-noi-tieng-roi/chuong-8.html.]
Mẹ thấy im lặng, mắt thỉnh thoảng liếc qua , rõ ràng còn điều gì hết.
“Mẹ hỏi gì thì cứ luôn ạ, đừng để con c.h.ế.t tâm khó chịu.”
“Con với Tiểu Phó… chia tay là vì con?”
nhướng mày, trong lòng thầm than thở, đến cái tên “Tiểu Phó” cũng gọi luôn .
khẽ , nhưng ánh mắt dần trở nên u tối, nhớ chuyện năm đó, chậm rãi đáp: “Sao chia tay ạ… vì con liên lụy .”
“Mẹ chúng con chia tay lúc nào ?” đợi đáp tự : “Trước kỳ thi đại học hai tháng.”
Thời điểm đó, cách kỳ thi đại học chỉ còn một hai tháng… nhà gần như rơi cảnh lao đao, hết chuyện xui xẻo đến chuyện xui xẻo khác nối tiếp ập tới.
Ba công trình thì ngã gãy chân, bên nhà máy cũng đúng lúc sa thải, nguồn thu nhập trong nhà lập tức đứt đoạn. Mà — vốn dĩ còn đang gồng chuẩn cho kỳ thi quan trọng nhất đời, cũng vì hàng tá chuyện vặt vãnh mà ảnh hưởng nghiêm trọng.
Còn … khi đó thi đậu trường nghệ thuật danh giá nhất nước, tương lai huy hoàng dám chắc, nhưng ít nhất cũng thê thảm như .
hiểu rõ tính cách , như , một khi cố chấp thì kéo cũng buông. Nếu tuyệt tình một chút, chắc chắn sẽ dứt nổi mối quan hệ .
liliii
còn nhớ rõ câu gì… À, thật đó là lời nhờ bạn mạng nghĩ hộ: “ cũng chẳng hứng thú dây dưa nữa, chơi đủ , chia tay . cũng chẳng gì, ham tiền mê sắc, quen cũng chỉ thoả mãn chữ ‘mê sắc’ thôi.”
Khi đó dám ở chờ phản ứng, chỉ tranh thủ lúc còn ngẩn liền bỏ chạy. Dù mấy lời độc miệng đó cũng do khác soạn, chỉ sợ lâu lộ tẩy.
Mẹ cũng thời gian đó nhà rối ren thế nào, chẳng cần giải thích thêm cũng đoán đại khái đầu đuôi câu chuyện.
khẽ, giọng cũng mềm hơn một chút: “Nên thôi ạ, những chuyện đều thể nữa, huống hồ hiện tại mỗi đều cuộc sống riêng. Con đường của ai nấy , bình yên mà sống, phiền nữa là nhất.”
Mẹ gì thêm, dù chẳng hiểu hết giới giải trí rắc rối , nhưng bà cũng kháo , cái giới đó chẳng dễ gì sống yên . Nghĩ đến cảnh con gái cuốn mấy chuyện thị phi, bà cũng thấy đành lòng.
dậy ôm cái chăn trong tay, thuận tiện vỗ vỗ vai bà: “Mẹ đừng lo lắng, bây giờ con công việc nhà nước, cưới chồng cũng lo c.h.ế.t đói, cùng lắm thì nhà tuyệt hậu thôi.”
Bà trừng mắt lườm , ngẫm nghĩ một lúc vẫn nhịn thở dài thườn thượt: “Thôi, để tính tiếp.”
Hôm , đưa bà sân bay, nhét tay bà túi quần áo và mấy thứ thuốc bổ mới mua.
Đợi lên máy bay , về nhà, căn phòng nhỏ cuối cùng cũng trở yên tĩnh.
“Rốt cuộc cũng thể sống yên một thời gian .”
Buổi sáng thảnh thơi hiếm hoi, nhưng buổi chiều vẫn chạy về trường, còn tiết dạy, thể lười biếng .
Điều duy nhất khiến an ủi là buổi chiều chỉ một tiết học, xong là tự do, coi như trốn nửa ngày nhàn rỗi.