Ex Của Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-07-21 08:51:43
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lững thững qua, Phó Việt mượn cái bật lửa từ đám bạn, nhanh nhẹn châm dây pháo giơ cao cây pháo hoa lên trời, đợi pháo vọt thẳng lên trung nổ bung lấp lánh.

Đám con nít bạn bè dắt theo thì ngẩn , len lén thì thầm với ba nó:

“Bố ơi, giống tivi quảng cáo lắm luôn.”

liliii

Ba tụi nhỏ xong lập tức sửa ngay:

“Con gọi là chú nhé, còn lớn hơn bố mấy ngày đấy.”

Bọn nhỏ ngây , liếc sang Phó Việt sang ông bố, cái đầu bé con lắc như trống bỏi, giọng dứt khoát vô cùng:

“Không thể nào ! Anh trẻ hơn bố rõ ràng! Nếu bố trẻ cũng đừng đem so sánh, bố chỉ thêm già thôi.”

Ông bố trực tiếp “trúng đạn chí mạng”.

Cả đám xung quanh đều nén , lăn lộn.

“Lão Trần ơi, tỉnh táo , ai dại so tuổi với Phó Việt, chẳng khác gì tự vả mặt.”

Lão Trần chịu thua, kéo luôn Phó Việt qua, cằn nhằn:

“Phó Việt, một câu cho công bằng , bảo với ai lớn hơn ai.”

Phó Việt nhếch môi , sảng khoái gật đầu, thẳng về phía cô bé.

“Bé con, em tên gì thế?”

“Em tên Trần Tiểu Tiểu.”

Anh xoa đầu bé, dịu dàng :

“Anh thực sự lớn hơn bố em mấy ngày đấy, em nên gọi là chú.”

Mọi tưởng thế là xong chuyện , ai dè cô bé ngẩng đầu, mắt sáng rỡ, giọng chắc nịch:

“Em hiểu mà ơi, chắc chắn là bố ép thế đúng ? Em thông cảm cho , đừng lo.”

Phó Việt: … Ừ thì, cũng hết cách .

Tiếng nữa bùng nổ.

Lão Trần bất lực, trực tiếp buông xuôi coi như nhận thua.

Một lát , mấy ông bạn mặt mày đỏ au lén lén lút lút chạy sang, ngượng nghịu hỏi:

“Phó Việt, vợ là fan của đấy… sắp tròn bốn năm cưới quà kỷ niệm ?”

Phó Việt ngẩn , vội cúi đầu lục tìm quanh :

“Ảnh thẻ bút ký gì đó thì mang theo… chị gì ạ?”

“Thôi, gặp thế cũng coi như món quà , đòi gì nữa.”

Anh trầm ngâm một hồi bật ngón tay:

“Thế để gửi địa chỉ cho quản lý của em, Tết em nhờ chuyển quà qua cho hai chị nhé.”

Mọi như mùa.

Tận tới hơn nửa đêm, tụ họp ròng rã sáu tiếng đồng hồ cuối cùng mới tan.

Y như kế hoạch hồi chiều, Phó Việt đưa Tần Nại với Lý Dao về , cùng mới chở về.

Anh cửa tủm tỉm , dịu dàng :

“Em nhà ngủ sớm nhé, Tết thì Tết, đừng thức khuya quá… Anh nỡ em thức tới gầy đấy.”

bước nhà, đầu cuối, đó phất tay chào tạm biệt, mới thong thả xe về biệt thự của .

Tết trôi qua vèo một cái, mùng Sáu việc, trong lúc đó còn tranh thủ ăn một bữa với đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu.

cũng cái lợi… những ngày đó Phó Việt bao trọn gói đưa đón, cũng đỡ tốn tiền .

Tháng Ba, chính thức trở công việc nghiên cứu, dứt khoát tạm biệt luôn công việc dạy học ở trường.

Còn Phó Việt cũng về tiếp tục sự nghiệp ca hát của .

Chỉ là… nhưng tinh thần vẫn còn nguyên.

【Em ơi, bữa trưa hôm nay của thảm lắm, em ăn gì thế?】

【Em ơi, bài mới , thử xem.】

【Em ơi, sắp tới kỳ nghỉ dài, lúc đó sân bay đón nha, đón méc đấy!】

một loạt tin nhắn mà chỉ đỡ trán than trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ex-cua-toi-noi-tieng-roi/chuong-17.html.]

【Anh tưởng em đang rảnh chắc? Ngày nào cũng vùi đầu nghiên cứu, cấp đá em đường ?】

【Anh nuôi em.】

liếc điện thoại, nhịn nhắn :

【Đừng mơ mộng, đại minh tinh , giới giải trí tuổi nghề ngắn lắm, đến lúc sáu mươi lăm tuổi còn nuôi nổi em chắc?】

【Vậy em nuôi .】

nhíu mày, đúng là mặt dày vô địch thiên hạ.

【Vậy thì đừng phiền em việc, khéo hai đứa sớm ngoài uống gió Tây Bắc.】

Gửi tin xong, Phó Việt quả nhiên điều quấy rầy nữa.

Thời gian cứ thế trôi, đông qua xuân tới, cũng dẹp mấy bộ áo khoác dày cộm, bằng áo len mỏng ấm áp hơn.

“Tiểu Lê , em ở đây, công việc nhẹ nhõm hẳn đấy.”

Thầy giáo ôm cốc dạo khắp phòng.

ngước mắt đáp tỉnh queo:

“Thầy mà rảnh quá thì qua chỗ đám tân binh mới phân về hướng dẫn vài câu ạ.”

Thầy giáo xong mặt đơ , đảo mắt loạn xạ nhắm thẳng một mục tiêu.

“Ây da, Tiểu Vương, thầy tới giúp em đây, đừng sốt ruột nhé!”

Chờ thầy , lật đống tài liệu đồng nghiệp mới gửi tới, thở dài thườn thượt.

“Đau đầu thật.”

Công việc nhiều như núi, dứt khoát chuyển hẳn ký túc xá ở luôn, cái ở là ở luôn cả nửa tháng.

Đêm nay hiếm hoi ngủ một giấc ngon, ai ngờ ngon bao lâu điện thoại réo tỉnh.

【Em đang ở đấy?! Anh chờ em ở nhà cả buổi , em dọn nhà lúc nào báo ? Em định bỏ nữa ?】

Kèm thêm một chữ dằn mặt chốt hạ: 【Đồ phụ bạc!】

: …

Mắt nhắm mắt mở liếc điện thoại, ba giờ bốn mươi sáng.

Anh tính tu luyện thành tiên chắc?

nửa mê nửa tỉnh, còn sức chửi bới nữa.

【Gì cơ… gì mai , em buồn ngủ c.h.ế.t …】

Dứt lời, cụp máy luôn.

Bên ngoài, Phó Việt co ro cửa nhà , đơ mất mấy phút.

Anh ôm trán lẩm bẩm:

“Giọng em lúc ngái ngủ mềm thế …”

Sáu giờ sáng tiếng chuông điện thoại dội cho tỉnh ngủ.

【Phó Việt, bệnh ?! Mất ngủ thì hành khác , ngày nào cũng đeo bám em tính gì đấy? Biết mấy giờ hả?!】

Bên điện thoại im phăng phắc, một lúc mới yếu ớt trả lời:

【Em đang ở ? Anh mua đồ ăn sáng cho em…】

: 【……】

【Ở phòng nghiên cứu, gửi ở phòng bảo vệ là .】

【Không thể nào tận tay đưa em … Mấy tháng thấy em…】

Tới lượt câm nín, liếc giờ nữa.

【Anh qua muộn chút , bảy giờ hẵng tới, còn sớm mà, về ngủ thêm .】

dập máy, định ngủ tiếp, kết quả chẳng chợp mắt nổi nữa.

Thế là nán thêm một lúc đành bò dậy đánh răng rửa mặt.

Vừa xong thì điện thoại nhảy thông báo.

【Em ơi… địa chỉ ký túc xá…】

bật bất lực, thôi , gửi địa chỉ cho .

 

Loading...