Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Em Vẫn Luôn Ở Đây, Chờ Anh - Chương 6 – Chúng Ta Là Một Giấc Mơ Lặp Lại

Cập nhật lúc: 2025-06-28 18:18:57
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi xuất viện vào một ngày không mưa.

Cơn tai nạn tưởng chừng đã lấy đi mạng sống của tôi giờ chỉ còn là một vết sẹo nhỏ sau gáy, ẩn dưới lớp tóc. Bác sĩ nói tôi đã may mắn. Người khác thì bảo tôi có nghị lực. Còn tôi – tôi không biết nên tin vào cái gì nữa.

Ký ức về em… vẫn ở lại.

Rõ ràng như ánh đèn vàng hắt qua khung cửa.

Mơ hồ như khói trà còn âm ấm trong lòng bàn tay.

Tôi thử gọi tên em mỗi sáng sớm, chờ em hiện ra ở một góc quen. Nhưng không có ai.

Tôi viết tên em lên giấy – nét chữ quen dần rồi nhạt đi.

Tôi mơ thấy em – rồi tỉnh lại, quên mất mình vừa khóc hay cười.

Thế giới không có em… vẫn tiếp tục.

Xe vẫn chạy, người vẫn nói cười, sương sớm vẫn phủ nhẹ mặt hồ mỗi sáng.

Nhưng tôi biết – một phần của tôi vẫn mắc kẹt ở nơi có em.

Tôi từng nghĩ mình sẽ quên.

Nhưng thật ra, người ta không quên.

Người ta chỉ học cách sống với những điều đã mất.

Một chiều nọ, tôi đi ngang qua bờ hồ cũ. Bỗng dưng tôi dừng lại – vô thức. Vẫn là chiếc ghế đá ấy, hàng thông ấy, mặt nước phẳng lặng. Tôi bước lại gần, tim đập nhanh đến nghẹt thở.

Trên mặt ghế, ai đó đã khắc một dòng chữ rất nhỏ:

"Anh đã từng ở đây, cùng em."

Tôi ngồi xuống, đặt tay lên dòng chữ đó, và nhắm mắt lại.

Một cơn gió thoảng qua.

Tôi không biết là ảo giác hay không, nhưng trong khoảnh khắc ấy… tôi nghe thấy tiếng em cười.

Một hôm khác, tôi ghé lại thư viện – tầng ba – nơi em từng để lại bức vẽ cuối cùng. Tôi ngồi đúng vị trí cũ, tay lần theo mép bàn. Ở đó, nét chữ mờ đã được ai đó khắc lại bằng đầu bút chì:

"Nếu có kiếp sau, em sẽ đi trước… để chờ anh."

Tôi cười khẽ.

Không biết là vui, hay buồn, hay chỉ đơn giản vì trái tim tôi vẫn còn biết rung lên vì một cái tên không ai nhớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-van-luon-o-day-cho-anh/chuong-6-chung-ta-la-mot-giac-mo-lap-lai.html.]

Thời gian trôi qua.

Không ai hỏi tôi về em nữa.

Không ai tin em từng tồn tại.

Tôi cũng không cố giải thích.

Tôi giữ em lại như người ta giữ một bí mật đẹp – không cần chứng minh, không cần ai hiểu.

Có khi đang đi giữa phố đông, tôi chợt quay đầu vì thấy bóng dáng quen quen.

Có khi đang uống trà, tôi thấy một sợi tóc vương trên áo – dài và mềm, như tóc em.

Có khi, rất khuya, tôi mơ thấy mình đang ngồi bên hồ, vẽ một bóng người chưa từng có mặt.

Một đêm nọ, trời trở lạnh. Tôi trở lại bờ hồ – chỉ để đi dạo, tôi tự nhủ. Nhưng trong lòng… tôi biết.

Sương phủ đầy lối mòn. Ánh đèn vàng nhòe đi qua màn hơi nước. Gió thổi nhè nhẹ, kéo theo mùi cỏ ẩm, ngai ngái và quen thuộc.

Tôi dừng lại bên mép nước. Không có ai.

Tôi không mong em sẽ xuất hiện.

Tôi chỉ muốn ngồi một lát.

Tôi mở sổ vẽ. Trang đầu trống. Tôi bắt đầu vẽ… không phải em, mà là tôi – ngồi một mình, bên mặt hồ, dưới hàng thông. Gió lật trang giấy. Tôi dừng lại, nhìn lên bầu trời.

"Nếu em là cái chết" tôi khẽ thì thầm,

"thì em là cái c.h.ế.t dịu dàng nhất đời anh."

Đêm đó, tôi mơ.

Lại là em. Lại là ánh nhìn ấy.

Không còn nước mắt. Không còn sợ hãi.

Chỉ là một nụ cười rất khẽ.

"Chúng ta là một giấc mơ lặp lại," em nói.

"Chỉ khác là, lần này… anh đã kịp tỉnh."

Tôi không hỏi gì thêm.

Tôi bước lại, nắm lấy tay em – và lần đầu tiên, không còn thấy lạnh.

---

Loading...