Em Ướt Cả Rồi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-07 12:53:22
Lượt xem: 351
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin nhắn vốn định gửi cho sếp, lại gửi nhầm cho Đoàn Kiêu nên thành ra mới có hiểu lầm ngớ ngẩn thế này.
Cũng tại cả hai người họ đều dùng ảnh đại diện là con cừu nhỏ.
Dù không phải cùng một con cừu nhưng vì lúc gửi tin nhắn mưa to quá, hơn nữa tôi còn ghim anh lên đầu danh sách nên mới nhìn nhầm.
Nghĩ lại hành động ngớ ngẩn của mình, tôi đỏ mặt giải thích: "Xin lỗi nhé, tôi gửi nhầm đấy. Vốn định gửi cho sếp tôi, chính là cô gái khi nãy. Chắc do mưa to quá nên tôi thao tác nhầm thôi."
Tôi ngại ngùng xoa trán cười gượng: "Anh... Anh không nghĩ tôi muốn quay lại với anh... hay là hẹn... hẹn cái đó với anh đấy chứ?"
Tôi ngước lên nhìn vào mắt Đoàn Kiêu, định bụng nếu anh hiểu lầm thì cứ thuận nước đẩy thuyền vậy.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại có tin nhắn đến: "Bé cưng, tối qua chắc mỏi tay lắm phải không? Ngày mai để chị làm cho nhé."
Đoàn Kiêu nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường: "Nhìn là biết em thích làm việc bằng tay rồi, nhưng giờ thì tránh ra, tôi về nhà đây."
Tôi thật sự rất ghét cái giọng điệu của Đoàn Kiêu.
Không rõ ràng là ý gì, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Như thể tôi đã làm gì có lỗi với anh vậy.
Tôi cũng chẳng muốn chiều theo anh nữa, chỉ nhích người sang một bên để anh rời đi.
5
Tôi đang định mò mẫm trong bóng tối lên lầu.
Đột nhiên, cánh cửa ở lối cầu thang bộ lại kẽo kẹt mở ra.
Tôi chiếu đèn pin về phía đó.
Rôi trợn mắt khinh bỉ.
Quả nhiên, vẫn là Đoàn Kiêu.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt bất lực, bực bội nói: "Rốt cuộc anh muốn gì đây?"
"Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Đã nói là gửi nhầm tin nhắn chứ không cố ý mà, sao anh vẫn chưa chịu buông tha vậy chứ."
Đoàn Kiêu không nói gì, bước theo tôi lên vài bậc thang.
Sau đó lưu luyến nhìn tôi một cái rồi đi lên trước tôi.
"Không phải đang mất điện sao? Tôi đưa em lên nhà."
Nói xong, như đang dỗi, anh chìa cán dù ra trước mặt tôi: "Nếu em thấy ghét tôi thì cứ cầm lấy cái dù này đi."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không chạm vào em đâu."
Tôi nhận ra Đoàn Kiêu có gì đó không ổn.
Giờ đây ngay cả khi nói chuyện, anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nhưng rốt cuộc anh đang hiểu lầm điều gì vậy chứ?
Tôi thật sự cạn lời rồi.
Không chịu nổi nữa, tôi bực bội gầm lên: "Muốn chạm thì chạm, không chạm thì thôi."
"Thiếu gì người muốn chạm vào tôi!"
Thấy tôi nổi giận, Đoàn Kiêu cũng không nói gì thêm, lặng lẽ bước trước tôi, từng bậc từng bậc dẫn tôi lên lầu.
Đến tầng sáu thì khu chung cư có điện lại.
Nhưng Đoàn Kiêu vẫn nhất quyết đưa tôi đến tận cửa nhà.
Tôi cứ tưởng đó là cái cớ của anh, tưởng anh sẽ nấn ná thêm rồi nhân cơ hội theo tôi vào nhà làm mấy chuyện mờ ám.
Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Đưa tôi tới cửa xong, anh quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
Tức quá, tôi cầm cây dù ném mạnh ra xa mấy mét rồi dằn mạnh cửa lại.
Đồ đàn ông thối tha!
Sau khi tắm rửa xong, tâm trạng tôi cũng bình ổn hơn một chút.
Bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Nghĩ kỹ lại thì…
Có khi nào anh muốn làm chuyện đó nhưng vì sĩ diện nên không dám nói thẳng nên đành vòng vo mong tôi chủ động không nhỉ?
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nhưng mà không đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-uot-ca-roi/chuong-3.html.]
Với tính cách thẳng thắn của anh, miếng mồi ngon dâng đến miệng rồi sao có thể không ăn mà quay lưng đi được chứ?
Lúc chia tay, anh còn nhất quyết phải làm vài lần mới chịu buông tha tôi cơ mà.
Giờ đây chúng tôi đã nửa năm không gặp rồi.
Chẳng lẽ anh không thấy đói? Không gấp? Không có nhu cầu sao?
Hay là... anh cai rồi?
Nghĩ mãi không thông, đầu tôi đau nhức.
Thôi thì khỏi nghĩ nữa.
Sau khi tắm xong, lên giường nằm, tôi thấy tin nhắn dài của Đoàn Kiêu gửi đến.
Đại khái là hôm nay là sinh nhật anh.
Trước đây năm nào tôi cũng canh đúng nửa đêm để chúc mừng sinh nhật anh.
Vậy mà hôm nay đã qua nửa tiếng rồi vẫn không thấy tin nhắn của tôi.
Anh bảo anh rất buồn, còn nói về nhà uống rất nhiều rượu.
Nhớ tôi đến mức nào, mức nào ấy.
Câu cuối cùng thì lại bảo là làm phiền cuộc sống mới của tôi rồi.
Sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Còn chúc tôi hạnh phúc?
Chúc tôi hạnh phúc? Tôi sắp kết hôn à?
Gì vậy trời?
Không biết phải trả lời thế nào.
Đúng lúc đó, anh thu hồi tin nhắn dài ngoằng kia.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chờ khoảng hai phút, vờ như chưa thấy gì rồi gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho anh: "Đoàn Kiêu, sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ nhé."
Phía bên kia trả lời ngay lập tức: "Cảm ơn bà xã, em vẫn còn yêu anh phải không?"
Rồi lại thu hồi.
Chờ thêm vài phút, anh lại gửi tin nhắn khác với giọng điệu bình thản: "Cảm ơn, nhưng đã chia tay rồi thì không cần canh giờ chúc mừng sinh nhật nữa đâu, kẻo có người ghen."
Tôi chưa kịp hỏi "người" mà anh nói là ai thì anh lại thu hồi tin nhắn.
Một phút sau, anh chỉ gửi gọn lỏn một chữ: "Cảm ơn."
Tôi buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, quăng luôn điện thoại sang một bên.
Kệ anh muốn nói gì thì nói.
Khó khăn lắm tôi mới chỉnh được giờ ngủ từ hai ba giờ sáng về lại mười hai giờ khuya.
Ai cũng đừng hòng cản tôi đi ngủ sớm.
6
Sáng thức dậy, nếu không nhìn nhầm…
Khung trò chuyện với Đoàn Kiêu đầy rẫy những thông báo thu hồi tin nhắn.
Và tin cuối cùng anh gửi là: "Cảm ơn."
Tôi nheo mắt, nở nụ cười giả tạo.
Gửi lại cho anh một sticker chúc mừng sinh nhật kinh điển.
Rồi bắt đầu chuẩn bị vệ sinh cá nhân để đi làm.
Cũng may công tác phòng chống của thành phố rất tốt.
Mưa lớn như hôm qua mà không hề ảnh hưởng đến việc đi làm của tôi.
Đúng là đỉnh của chóp!
…
Trong buổi họp thảo luận sáng nay, tôi ngáp ngắn ngáp dài, mắt cứ díp lại.
Sếp dùng tập tài liệu gõ nhẹ lên đầu tôi, giọng điệu cưng chiều: "Buồn ngủ lắm hả? Vậy nghỉ nửa tiếng rồi họp tiếp nhé."
Mấy vị tổ trưởng lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn.