Khương Nhượng có một bí mật.
Cậu thầm yêu người theo đuổi anh trai mình.
Mỗi lần Ân Ân mang quà bánh đến, sau khi cô đi, Khương Mân đều chẳng thèm nhìn mà ném cho cậu: "Khương Nhượng, mày cầm lấy mà ăn đi."
Khương Mân không thích Ân Ân, nhưng anh ta chưa bao giờ thể hiện ra, khiến Ân Ân vẫn vụng về bày tỏ tình cảm với Khương Mân.
Cậu cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng vì phép lịch sự nên đành phải diễn kịch giống như đối phương.
Cậu cứ ngỡ Ân Ân thích kiểu con trai dịu dàng, ân cần, ít nói như Khương Mân.
Thế là cậu cũng giống như cô, thu lại tính cách của mình.
Bạn bè xung quanh Khương Nhượng đều nói, thời buổi này ai còn chơi trò tình yêu trong sáng nữa.
Cậu chưa từng yêu ai, với mọi thứ xung quanh đều tỏ ra thờ ơ.
Duy chỉ có chuyện thích Ân Ân, cậu đã dồn hết tất cả sự nghiêm túc của hai mươi năm cuộc đời.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Người xung quanh lấy việc yêu bao nhiêu cô gái làm vốn khoe khoang, cũng có những cô gái cố tình tiếp cận cậu, đều bị cậu từ chối.
Người bạn thân ngày trước khoác vai cậu cười đểu: "Từ chối làm gì, đằng nào cũng chẳng thiệt.
"Chơi bời chút thôi mà."
Từ bao giờ mà tình cảm chân thành lại trở thành một thứ không thể mang ra nói được?
Khương Mân mỗi tối đều gọi điện cho những cô gái khác nhau.
Cậu đi ngang qua phòng Khương Mân, đoán xem đầu dây bên kia hôm nay là vị khách mời nữ A, B, C hay D.
Chỉ tiếc là Ân Ân vẫn cứ ngỡ mình là người đặc biệt nhất.
Cậu đã nhiều lần ám chỉ với Ân Ân, nhưng đối phương dường như không hiểu được ý tứ sâu xa hơn.
Điều này khiến cậu có chút bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-la-ngon-gio-xuan-lay-dong-long-nguoi/chuong-10-ngoai-truyen.html.]
Có một lần, nhân lúc Khương Mân đi tắm, cậu mở WeChat của anh ta ra, quả nhiên, Khương Mân đã chia các cô gái thành từng nhóm khác nhau.
Cậu im lặng một lúc, rồi vẫn lén đưa Ân Ân ra khỏi nhóm.
Sau này, quả nhiên chuyện Khương Mân bắt cá nhiều tay bị bại lộ, tuy nhiên, cú sốc mà nó mang lại cho Ân Ân dường như hơi quá lớn.
Cậu nhìn Ân Ân khóc đến sưng húp mắt, trong lòng chỉ còn lại sự áy náy sâu sắc.
Hình như không nên làm như vậy…
Trên đường đưa Ân Ân về, chiếc túi thơm bình an của cô rơi xuống sân ga.
Từ bên trong lăn ra một chiếc nhẫn bạc.
Khắc chữ KM.
Thông minh như cậu, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một cặp nhẫn đôi.
Chủ nhân của nó đã giữ gìn rất cẩn thận, chiếc nhẫn không một vết xước, sáng bóng như mới.
Cậu cầm chiếc nhẫn bạc đó, tìm kiếm các cửa hàng làm bạc DIY gần trường Ân Ân, hỏi từng nhà một, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng mà Ân Ân và Khương Mân từng đến làm đồ thủ công trong một trung tâm thương mại.
Ông chủ rất tốt bụng, còn ghi lại thông tin của từng khách hàng.
Cậu tìm thấy tên trên mạng của Ân Ân trong sổ danh sách – thì ra số đo ngón tay là số 7.
Tay cô lại nhỏ đến vậy.
Vì chút tư tâm, Khương Nhượng lại đặt thêm cho mình một chiếc nhẫn trơn nam tính để đeo đôi với cô.
Từng thích người khác thì đã sao?
Từng làm nhẫn đôi với người khác thì đã sao?
Cũng nhờ chiếc nhẫn này mà cậu biết được số đo ngón tay của Ân Ân.
Cậu sẽ đặt làm riêng cho cô một chiếc nhẫn đính đầy kim cương, to hơn, đẹp hơn.
Kể từ đó, trong ánh mắt cậu nhìn Ân Ân, luôn ẩn chứa một ngọn núi lửa âm ỉ dưới lớp tuyết trắng xóa.