Chương 4
Cậu ngập ngừng một chút, như lấy hết dũng khí:
“Nên… nên em quyết định đợi nữa. Em chủ động. Chị dâu, em thích chị. Thích chị lâu .”
Cậu lắp bắp, mặt đỏ bừng, y hệt một trai mới yêu đầu.
“Chúc Dã…” cố gắng giữ giọng ôn hòa:
“Em hiểu lầm . đối với em chỉ tình cảm gia đình, chút tình cảm nam nữ nào cả.”
Sắc mặt Chúc Dã lập tức tái nhợt, bật ngay:
“Là em ép chị đúng ?! Anh lạnh lùng, vô cảm, dỗ ai, còn đầy tính toán, căn bản xứng với chị! Anh …”
Cậu tuôn một loạt tội trạng của Chúc Sâm, giọng phẫn nộ.
im lặng , đợi xong mới lắc đầu:
“Không vì . Tình cảm thể ép buộc. tình yêu với em. Em , sẽ gặp phù hợp với .”
Viền mắt Chúc Dã đỏ lên, nước mắt bất ngờ trào , lăn xuống gò má.
Nhìn , tim cũng thấy nhói, giọng khỏi mềm :
“Đừng như , Chúc Dã…”
lúc đó.
Cậu đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Tay còn kéo áo T-shirt lên, lộ bộ đồ lót ren đen quấn quanh eo.
“Chị dâu, chị sờ thử .”
Cậu nghẹn ngào cố nhét tay lên :
“Dáng em hơn nhiều. Chị xem … …”
sững , gần như hóa đá.
Ngón tay còn chạm lớp ren thì…
Một giọng lạnh đến thấu xương vang lên:
“Hai đang gì?”
…
Là Chúc Sâm.
Anh cách đó xa, ánh mắt sắc bén khóa c.h.ặ.t t.a.y Chúc Dã đang túm lấy :
“Buông cô .”
Chúc Dã buông, ngược còn kéo sát hơn:
“Không buông! Chị dâu là của em!”
“Chúc Dã! Em còn hổ ?” - Gân xanh thái dương Chúc Sâm nổi lên.
“Em hổ ?”
Chúc Dã như thể điều gì khó tin, trừng mắt đáp :
“Rõ ràng là chiều chuộng ! Chị dâu thích ren, ?! Em mặc cho chị xem thì ?!”
che mặt.
Chúc Dã thế mà rõ sở thích của đến mức …
“Em đang trò của tiểu tam đấy!” - Chúc Sâm quát.
“Tiểu tam cái gì?! Anh đừng khó như !”
“Anh khó ?” Chúc Sâm bước lên , giọng đầy áp lực:
“Em mặc cái thứ đó, còn dám kéo tay vợ , mà bảo khó ?”
“Anh gào lên cái gì?! ”
Chúc Dã đỏ mắt, lý trí gần như vỡ vụn.
“Nếu chị thích em, em cơ hội ?! Nếu thấy em sai, ly hôn , nhường chị cho em! Em tiểu tam cũng !”
Cậu càng càng lệch lạc, thậm chí còn chút kiêu ngạo:
“Làm tiểu tam cũng là chứng minh sức hấp dẫn của em! Nếu chị dâu chọn em, thì mới là đến đó, trai!”
“Chúc Dã!”
Chúc Sâm quát lớn, mắt lạnh như dao:
“Câm miệng. Mặc đồ đàng hoàng . Cút về nhà.”
Chúc Dã quát đến run bắn, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Anh gào cái gì… em đang đạo lý mà… còn hối em mặc đồ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-chong-cu-nhat-quyet-noi-toi-thich-no/chuong-4.html.]
Chưa hết câu, Chúc Sâm túm cổ áo , kéo mạnh khỏi .
Lực mạnh đến mức Chúc Dã loạng choạng, đập cả tường.
Chúc Sâm thèm nữa, chỉ nắm lấy tay , kéo rời khỏi chỗ đó lên sân thượng.
Sau lưng còn vọng tiếng la thất thanh:
“Chị dâu! Chị nghĩ mà!!”
…
“Sao về nhanh ?”
Trên sân thượng, vuốt mái tóc Chúc Sâm khẽ hỏi.
Chúc Sâm vùi đầu vai , giọng trầm khàn, chút tức tối:
“Thấy tin nhắn của em bảo tường sắp đào , nổi. Chậm một chút là vợ mất .”
Nghĩ cảnh và Chúc Dã đối đầu ban nãy, buồn bất đắc dĩ.
“Chúc Dã gì nữa. Anh công tác một cái là trở nên kỳ quặc liền.”
Chúc Sâm ngẩng đầu, lắc nhẹ đầu:
“Không mới kỳ quặc gần đây. Nó giấu tâm tư lâu lắm .”
Anh kể, vốn dĩ Chúc Dã sống ký túc xá .
từ khi chúng kết hôn, cứ đòi dọn về ở chung.
“Nhìn thì rõ ràng nó cố ý chờ lúc ở nhà để tiếp cận em, dụ dỗ em.”
“Từ nhỏ đến lớn, cái gì thích nó cũng thích.”
“Từ lúc với em bắt đầu quen , luôn đề phòng, cho nó gặp em.”
“Anh sơ suất quá… tưởng nó lớn , chừng mực. Ai ngờ gan lớn đến mức chờ xa để đào gốc tường.”
Chúc Sâm vùi đầu sâu hơn hõm cổ , giọng nặng nề mà ghen tuông rõ rệt:
“May mà vợ dụ .”
siết tay .
Anh lập tức đan ngược tay , nắm chặt:
“Ba mất sớm, với nó nương tựa mà lớn lên. Cái gì cũng thể nhường, chỉ em… tuyệt đối .”
“Em .” khẽ .
“Em luôn ở đây. Không hết.”
Chúng ôm lặng lẽ giữa gió.
Một lát , thấp giọng, chút ghen:
“Anh hỏi em một chuyện ?”
“Ừ, hỏi .” ngẩng lên .
Ánh mắt Chúc Sâm né qua chỗ khác mới , vành tai đỏ:
“Em thật sự… thích cái loại… ren đó ?”
Mặt lập tức nóng bừng.
Kết hôn hai năm, chuyện chăn gối của chúng vẫn hòa hợp, nhưng những sở thích nhỏ như , từng .
Sự im lặng của chính là câu trả lời rõ nhất.
Hơi thở Chúc Sâm trầm xuống, mang theo vị ghen rõ rệt:
“Sao nó ? Anh từng em .”
nhớ mấy bộ thời trang dọa mà Chúc Dã mặc mấy hôm nay, khó :
“Có thể… mấy hôm nó mặc mấy bộ đồ kì quái qua mặt em… Rồi… em lỡ lâu cái bộ ren…”
Chúc Sâm bật vì giận:
“Nó mặc mấy thứ đó mặt em mấy hôm nay?”
gật đầu.
Mặt lập tức sầm :
“Anh đ.á.n.h c.h.ế.t nó.”
vội đổi đề tài:
“Em cũng hỏi một chuyện. Rốt cuộc đầu chúng gặp … là khi nào?”
Ánh mắt Chúc Sâm thoáng khựng .
Dưới cái chăm chú của , mới miễn cưỡng bình tĩnh :
“Ở bệnh viện… lúc em thực tập.”