Em, Anh và Ainsworth - Chương 12: Khoảng Cách.

Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:33:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày An trường, hành lang Ainsworth sáng lên ánh nắng đầu tuần. trái tim cô vẫn nặng, như mang theo bóng nước từ đáy hồ hôm đó.

Vừa bước qua dãy tủ gỗ, một giọng quen thuộc vang lên:

“Khoan .”

Leon Hartwell chắn ngay mặt. Nụ quen thuộc của hiện tiên, tinh nghịch tự tin như ngày.

Sophia lập tức bước lên An, giơ tay chắn ngang, ánh mắt cảnh giác như con mèo nhỏ xù lông.

Leon khoanh tay, cúi đầu Sophia bằng nụ nửa miệng:

“Bình tĩnh nào, Miller. Anh chỉ chào hỏi thôi.”

Rồi nghiêng đầu, giọng trêu đến mức Sophia đ.ấ.m mặt :

“Hay là… em thích thật nên mới bảo vệ quyết liệt ?”

Sophia lập tức siết nắm đấm, gằn giọng:

“Anh thử nắm đ.ấ.m của , Hartwell?”

Leon bật . trong ánh mắt nheo

thoáng lên một tia hứng thú mà chính Sophia cũng nhận .

An thở dài, định kéo bạn rời thì giọng Leon bất ngờ trầm xuống, nghiêm túc đến mức khiến cả hai giật .

“Đợi , Annette.”

An .

Leon lâu, còn nụ trêu chọc thường ngày nữa.

“Edmund… .”

An sững.

Sophia cũng ngừng thở một nhịp.

Leon tiếp tục, giọng thấp hơn:

“Ba ngày nay, hầu như ngủ. Không ăn. Tự nhốt trong phòng. Và…”

Anh ngập ngừng.

“… đang tự hành hạ bản vì chuyện của em.”

An cảm thấy tim siết .

Leon sâu mắt cô, rõ từng chữ:

thấy… em đối với giống những khác. Và Edmund cũng .”

Không khí hành lang bỗng trở nên yên lặng đến lạ.

An cúi xuống, mái tóc che mất biểu cảm của cô—

nhưng Sophia thấy rõ vai An khẽ run.

…….

Đêm đó ở Ainsworth đặc biệt yên.

Ánh đèn vàng từ hành lang hắt xuống bậc đá, kéo bóng An dài như một vệt suy nghĩ dứt. Cô ngủ . Suốt cả buổi tối, câu của Leon cứ vang lên trong đầu:

thấy em đối với Edmund… đặc biệt.”

An bước chậm qua lối rải sỏi, gió đêm phả mặt lạnh buốt nhưng giúp cô giữ bình tĩnh. Cô xuống chiếc ghế đá gần hồ Ainsworth, hít sâu một rút điện thoại.

Màn hình sáng lên.

Tên “Mẹ” đó.

An do dự lâu… ấn gọi.

Tiếng chuông vang lên từng hồi, kéo dài như thăm dò trái tim cô. Khi bắt máy, giọng quen thuộc và ấm áp khiến mắt An lập tức cay xè.

“An? Con còn thức ? Ở bên đó thứ ?”

An mím môi, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Dạ… con . Chỉ là… giọng một chút.”

nhiều điều cô kể:

vụ việc ở hồ nước,

ánh mắt Edmund cô,

những bí mật từ cuốn album cũ,

và cả nỗi sợ hãi về đàn ông mang họ Black…

cô sợ lo.

Sợ khơi những ký ức khiến rơi lệ năm nào.

Nên tất cả chỉ trong cổ họng — như một vết xước thể thốt .

“Con nhớ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-anh-va-ainsworth/chuong-12-khoang-cach.html.]

“Ừ… cũng nhớ con.”

Cuộc gọi kết thúc. Màn hình tắt .

An cuối xuống, bàn tay siết chặt điện thoại như bấu víu một điểm tựa cuối cùng.

Gió đêm bỗng dừng .

Và một bóng phủ lên cái bóng nhỏ bé của cô.

An giật .

Edmund Blackwood.

Không còn vẻ lạnh lẽo xa cách thường ngày, gương mặt chìm trong bóng đêm và ánh sáng mờ của sân trường — trông như một vết nứt mệt mỏi giữa tượng đá.

Áo sơ-mi trắng mở hai cúc ngực; ống tay xắn cao.

Tóc đen rũ nhẹ xuống trán.

Còn bàn tay

băng trắng quấn kín, vệt đỏ mờ hiện lên lớp gạc.

Tim An khựng .

“An.”

Tiếng gọi nhẹ, nhưng vang trong lồng n.g.ự.c như tiếng trống.

“Em… chứ?”

An cúi xuống, dám đôi mắt xám bạc .

“Một chút thôi.”

Giọng cô nhỏ, khàn, như sợ vỡ sự tĩnh lặng giữa hai .

Edmund tiến gần.

Anh đó — như một bức tường bảo vệ, lùi để khiến cô sợ thêm nữa.

Một lặng dài.

Trong tiếng gió, An chợt thấy nhiều lớp cảm xúc dâng lên cùng lúc: bối rối, ơn, sợ hãi… và một thứ gì đó khó gọi tên.

— nỗi sợ lớn nhất bóp nghẹt lồng n.g.ự.c cô.

Sự khác biệt.

Khoảng cách.

Thân phận.

Cô chỉ là một cô gái bình thường.

Con của một đơn .

Mang theo quá nhiều nỗi đau lời giải.

Còn Edmund —

là tầng lớp thượng lưu, là mang họ Blackwood đầy quyền lực.

Một gia tộc thể ba sinh viên đình chỉ chỉ bằng một quyết định lạnh lùng.

Hơn hết — bên cạnh Edmund còn Isabella.

Một hôn ước, một gia thế xứng tầm, một mối quan hệ mà An thể với tới.

Ngay cả bí mật về đàn ông trong tấm ảnh cũ cũng như một tối đáy — cách giữa hai thế giới của cô và .

thể bước đó.

Không phép bước đó.

An hít một , cố giữ giọng bình :

“Edmund… nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Chỉ thôi.

Chỉ đủ để vô lễ.

Và cũng đủ để giữ trái tim rơi nơi thuộc về nó.

giấu giọt lệ trực rơi nơi khóe mắt.

Bước thật nhanh.

Phía cô, Edmund bất động.

Sống lưng căng cứng như trụ cột nứt.

Bàn tay băng trắng siết chặt đến mức lớp gạc rạn ,

một vệt m.á.u đỏ thấm qua.

Anh theo bóng An đang xa dần…

…như cách mà chính cũng băng qua bằng cách nào.

Loading...