Mỗi ngày bà chỉ dằn vặt :
“Con mua gì, dùng gì, cứ , sẽ mua cho. Con đừng chịu nợ nữa ?”
Miệng thì , nhưng lưng vẫn đó.
Dù bà buộc chân tay , cũng chẳng ngăn .
Còn em trai, vì vài cố ý tìm tới chỗ của nó, chuyện trò dăm ba câu với đồng nghiệp lớn tuổi, thế là nó phát hoảng, tự huyễn hoặc rằng khắp nơi đang nhạo nó.
“Chị , chị ơn . Mỗi tháng em đưa chị hai ngàn, chị đừng đến công ty em nữa. Em còn thăng chức, chị đừng phá nát danh tiếng của em.”
Trước , sắm sửa đủ thứ cho nhà, chẳng khi nào một câu cảm ơn, ngược trách móc.
Còn nay, buông xuôi, sống nhờ vả, thậm chí đòi hỏi ngược —thì cha và em trai ngày ngày dè dặt nịnh nọt, sắc mặt mà sống.
Một hôm, em trai mang về quả sầu riêng đặt lên bàn:
“Chị, em mua cho chị đây.”
liếc mắt:
“Sao hôm nay nhỏ ? Khác xa mấy quả .”
Em trai cúi đầu, giọng đáng thương:
“Chị, tuần là quả thứ ba , em thật sự còn tiền. Chị tạm ăn nhé, đợi em lãnh lương, em sẽ mua bù cho chị quả to.”
Ánh mắt nó lúc , hèn mọn đến nực .
Người từng toan tính từng đồng, nay hóa thành kẻ ngoan ngoãn như cừu.
Hóa , chỉ cần so ai ác hơn, ai nhẫn tâm hơn, ai còn giới hạn—thì hổ dữ cũng hóa cún con.
thở dài, chẳng bao lâu nhận —so với họ, vẫn còn giới hạn.
Vì họ bắt đầu lôi xem mắt.
Người què, câm, mù… đủ loại đàn ông tật nguyền nhưng sẵn sàng bỏ tiền sính lễ.
Mười vạn, hai mươi vạn, cao nhất là hai mươi sáu vạn.
Mẹ ngày nào cũng cằn nhằn:
“Lấy chồng hai, con tìm điều kiện hơn . Đừng kén chọn nữa, lỡ ế cả đời thì ?”
ăn sầu riêng khẩy:
“Ha, một thằng b-ại n-ã-o t--n p-h-ế, đúng là điều kiện trời đấy.”
“Con thể chỉ bản !”
Mẹ sốt ruột, giật lấy miếng sầu riêng khỏi tay , sức thuyết phục:
“Dù kém, nhưng cha thì giỏi! Nhà, xe lo hết, sính lễ 26 vạn. Sau tiền lương của ông bà nội cũng giao cho con giữ, tìm việc thế? Chưa kể chú ruột còn là công chức, mai giúp việc cho Tiểu Siêu.”
kiên quyết từ chối.
Thế là họ dẫn thẳng tới tận cửa.
Một ngày ít nhất ba lượt, hết tốp đến tốp khác.
bèn mở toang cửa, gào toáng:
“Mọi tới mà xem, cha đem con gái bán đấu giá đây! Giá khởi điểm 26 vạn, ai đến chuộc thì mau giơ tay nào!”
Tiếng vang khắp cả khu tập thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-mai-nha-khong-co-tinh-than/chuong-7.html.]
Nhà cũ vốn cách âm kém, hàng xóm đổ xem đông nghịt.
“Trời ạ, chẳng đây bà luôn khoe con gái là chỗ dựa suốt đời, thề bao giờ đuổi ? Giờ mới vài ngày tính bán lấy sính lễ ?”
“Ghê thật, mấy hôm còn bảo cho tiền con gái tiêu, còn tin là thật, còn bênh vực nữa. Hóa đúng là chẳng còn liêm sỉ!”
Vài phen như , chẳng ai dám bén mảng tới nữa.
Mẹ cũng dám mắng, vì chỉ cần bà hé miệng, sẽ mở toang cửa, nhét cái loa chuẩn sẵn tay bà.
Dần dà, với em trai càng lén lút bàn bạc trong phòng.
Chủ đề chẳng ngoài chuyện tống khứ , mà chẳng tốn đồng nào.
lười trộm.
Chỉ ung dung xẻ quả sầu riêng, tiện tay đưa miếng to nhất cho ba.
Ba bối rối, xua tay:
“Ba ăn quen .”
ánh mắt lộ rõ sự thèm thuồng.
giả vờ thấy, đặt miếng sầu riêng ngay mặt ông, hạ thấp giọng:
“Ba họ đang bàn gì trong ?”
“Bàn gì?”
“Bàn xem thế nào moi nốt tiền chôn cất của ba đó.”
cố tình kéo dài giọng, ba giật chau mày.
“Sao thể… Họ bàn cách tống con mới đúng.”
“Tin con , con dối. Tháng con sang tìm em trai lấy tiền, nó kể lừa mất một khoản lớn, vét sạch thẻ tín dụng mới trả xong. Hôm nay nó đến, chính là để xin tiền . Trong nhà nào tiền ? Con đoán, sớm muộn gì họ cũng nhắm căn nhà .”
12
Ba lập tức biến sắc, kinh hoàng thất thốt:
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Con … bán nhà? Sao thể! Đây là căn nhà cha ông để cho ba, cho con!”
đại khái đoán : và em trai đang tìm cách đuổi khỏi đây.
Cho nên thằng em mới cố ý bày đặt, liên tục nhắc đến chuyện nợ nần bên ngoài.
Có lẽ bước cuối cùng của chúng chính là lấy cớ bán nhà trả nợ, từ đó danh chính ngôn thuận tống .
Mà cũng đang nghĩ, bước tiếp theo của gì.
Thanh danh của ba vốn tệ hại.
Có lẽ nên thu tay , trở về sống cuộc đời riêng của ?
Hàng tháng, chỉ gửi cho chồng một nửa lương, nửa còn vẫn lặng lẽ để dành.
Những chuyện cần giải thích, cũng rõ từ lâu.
trằn trọc giường, mãi chợp mắt.
Bỗng cạch một tiếng, như thể ai đó từ bên ngoài dùng chìa khóa khóa trái cửa phòng .
lập tức cảnh giác, nhảy xuống giường, xoay chốt cửa.
dù thế nào cũng mở .
“Mẹ! Sao khóa cửa?”
“Con mở thử .”
Âm thanh kỳ lạ trong phòng khiến bản năng đầu.
Từ gầm giường… chui một .