DƯỚI MÁI NHÀ KHÔNG CÓ TÌNH THÂN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-08-31 15:22:44
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ luôn : em còn nhỏ hơn , nên chăm nó là chuyện đương nhiên.

 

Nghe nhiều thành quen, cũng ngộ nhận, coi đó là lẽ tự nhiên.

 

Quên mất rằng, chúng là song sinh cùng sinh , chỉ lớn hơn nó… một phút.

 

Chỉ vì học lực kém nên em lưu ban một năm.

 

Sau đại học, em lên lớp mười hai.

 

Mẹ liền đăng ký kín lịch học thêm cho em cuối tuần, môn nào cũng , sợ rằng nó đỗ.

 

học đại học công lập 985, năm thứ hai.

 

Còn em thi trượt, chạy vạy xin trường cao đẳng tư thục, học phí vài trăm ngàn tệ mỗi năm.

 

Mẹ chê tiền học phí và sinh hoạt phí của quá cao, than kham nổi, còn khuyên học , hoặc vay tự trả.

 

đối với em trai, bà một lời oán trách, vẫn cam lòng chu cấp.

 

Khi chẳng hiểu gì, chỉ thấy oan ức.

 

Rõ ràng mới là học hành hơn, nhưng dè sẻn từng đồng, còn em thì ưu ái hết thảy.

 

Cho đến nhiều năm , khi , trong một vô tình khoe với khác:

 

“Con trai học trường tư thục, một năm học phí vài trăm ngàn, so với con gái học công lập thì nuôi co trai tốn kém chừng nào. con trai là trụ cột, đầu tư mới tương lai, tiền bỏ cũng đáng.”

 

mới chợt hiểu, thì , trong mắt , từ đầu đến cuối, con gái chỉ là đứa thể gồng gánh, còn con trai mới là niềm hy vọng duy nhất.

 

, bao năm qua, quên mất nỗi tủi thuở nhỏ.

 

Quên mất cảm giác so bì, xem nhẹ.

 

Cho đến hôm nay, khi bà thản nhiên : “Thà đưa tiền cho em trai, còn vui hơn.”

 

Những vết thương cũ xé toạc, rỉ m.á.u trở .

 

Mẹ ,

 

Con cố gắng quên bao nhiêu năm, mà chỉ một câu vô tình, kéo hết thảy trở về.

 

4

 

Khi , thật cũng cảm thấy gì đó .

 

từng vô cớ thấy tủi , cảm giác đối xử với và em trai khác hẳn , cũng ít lóc tìm chuyện.

 

Thế nhưng, nào cũng dỗ dành đến mức xiêu lòng.

 

Mẹ lúc nào cũng cả một xe lý lẽ chờ sẵn.

 

“Con là chị, đương nhiên gánh trách nhiệm bảo vệ em trai.”

 

“Con học nhiều, thông minh như , mà ngay cái đạo lý ‘Ai giỏi thì gánh vác nhiều hơn’ cũng hiểu ? Nếu hôm nay thành đạt là em trai con, thì nghĩ xem, chắc chẳng cần , nó cũng sẽ chủ động đỡ đần chị nó thôi.”

 

“Con giúp nó, chờ đến ngày nó thành tựu , nó sẽ giúp con. Chị em nương tựa lẫn , cho dù một ngày chẳng may gặp chuyện gì, cũng yên tâm nhắm mắt, chẳng ?”

 

Nói đến đoạn cuối, bao giờ cũng đến rưng rức, khẩn khoản năn nỉ bà đừng mấy chuyện xui xẻo nữa.

 

Lần nào cũng , đều thua cuộc.

 

Hiếm hoi lắm mới cãi thắng một , thì lập tức trừng mắt quát :

 

“Con mỗi năm vì con mà chi bao nhiêu tiền viện phí ? Có cần lấy biên lai cho con ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-mai-nha-khong-co-tinh-than/chuong-3.html.]

“Cùng một bệnh viện, em trai con chỉ tốn hai ba trăm là xong, còn con thì động một cái là mấy ngàn. Mẹ trách con thế nào? Con còn mặt mũi mà so bì với em trai ?”

 

cứng họng, cãi thế nào.

 

Khi , chẳng hiểu gì.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Chỉ cảm thấy lớn tuổi hơn, , đương nhiên gì cũng lý.

 

bằng giọng chắc nịch, nghiêm khắc đến thế, nên luôn mặc định là .

 

Không dám tranh biện nữa.

 

Mãi cho đến , khi kết hôn, sinh con, tự mua bảo hiểm cho con, mới bừng tỉnh.

 

Thì , chẳng em trai thật sự tốn ít hơn .

 

Mà là vì để tiết kiệm hai trăm đồng bảo hiểm, mua cho .

 

Năm nào cũng .

 

Bà luôn đánh cược rằng sẽ ốm đau.

 

Thế nên viện phí của em trai bảo hiểm chi trả, thành ít hơn.

 

Còn , bảo hiểm, chẳng thể bồi .

 

Rõ ràng cố tình quên hết thảy, chôn sâu trí nhớ.

 

Ấy mà lúc , như ai đó khơi dậy, từng chuyện, từng cảnh ùa về, chen chúc trong đầu.

 

Nước mắt , từng giọt, từng giọt, rơi xuống.

 

Không thể khống chế nổi.

 

Mẹ vốn dĩ vẫn nỡ bỏ cái áo lông đó.

 

Chưa đến tối nhắn tin cho :

 

【Thế nào ? Người chịu cho trả ?】

 

【Nếu trả thì thôi, đừng ầm lên, để chê .】

 

Dường như, theo năm tháng, bắt đầu giữ thể diện.

 

quên mất ngày xưa, khi còn nhỏ, bà từng lôi cửa hàng quần áo, chỉ vì mấy đồng bạc mà cãi cọ ầm ĩ với nhân viên.

 

Nhân viên mắng chửi thẳng mặt, giọng chua ngoa: “Không tiền thì đừng đó , cút .”

 

Mẹ cũng chẳng để ý đến đang run rẩy òa, chỉ hùng hổ đáp trả.

 

Xung quanh bao vây , chỉ trỏ bàn tán.

 

Cái lòng tự trọng vốn mỏng manh, gần như từng hình thành trong , khi dẫm nát, chà xát, nghiền vụn chân thiên hạ.

 

Chỉ để đổi lấy mấy đồng tiền lẻ.

 

nén nỗi đau quặn thắt trong ngực, nhắn cho :

 

【Không , trả .】

 

Không hiểu , còn chụp màn hình tiền mười ngàn , gửi cho bà xem.

 

Có lẽ giận lắm.

 

Bởi bà trả lời thêm chữ nào.

 

Đến ngày thứ ba, nhắn tin cho .

Loading...