Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:09:01
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

29.

 

Tôi hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, chậm rãi thốt ra mấy chữ: "Là tinh trùng của em."

 

Quả nhiên, vừa nghe câu đó thì sắc mặt của Diệp Hi thay đổi hoàn toàn.

 

Mặt mũi của cậu ấy tái mét: "Chị muốn... thứ đó để làm gì?"

 

Tôi im lặng không đáp.

 

Ánh đèn lạnh lẽo phản chiếu qua lớp kính trong suốt, ánh mắt của Diệp Hi u ám: "Nếu em không đồng ý thì chị sẽ làm gì?"

 

Ba năm qua sống cùng với nhau, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy phản ứng dữ dội như vậy.

 

Tôi khẽ thở dài: "Xin lỗi Diệp Hi, nếu em không đồng ý thì chị sẽ buộc phải dùng biện pháp cưỡng chế."

 

Diệp Hi nghiến răng: "Thật sự em muốn xem các người có thể dùng biện pháp cưỡng chế gì đấy."

 

Tôi lặng lẽ lấy ống tiêm đã chuẩn bị từ trước ra.

 

Thành thật mà nói, nếu không phải bất đắc dĩ thì vốn dĩ tôi không định cho cậu ấy nhìn thấy thứ này, càng không muốn dùng biện pháp đối phó với dã thú để áp đặt lên người Diệp Hi.

 

Nhìn thấy vật trong tay tôi, sắc mặt của Diệp Hi càng tệ hơn: "Chị nhất định phải làm tuyệt tình đến thế sao?"

 

"... Xin lỗi, chị không còn lựa chọn nào khác."

 

30.

 

Diệp Hi nhìn chằm chằm vào tôi, cậu ấy im lặng rất lâu.

 

"Nếu đã như vậy thì ít ra chị cũng để em giữ lại chút thể diện đi."

 

Cậu ấy liếc mắt nhìn vật trong tay tôi: "Đưa cho em đi, để em tự làm."

 

"Em..."

 

Nhìn những ngón tay trắng bệch, thon dài của cậu ấy, tôi bất giác cảm thấy tội lỗi dâng trào.

 

Cuối cùng tôi vẫn không nỡ: "Thật ra cũng không làm gì cả, chỉ là kiểm tra xem có vấn đề gì không mà thôi."

 

"Nhưng nếu không có vấn đề gì thì chị sẽ làm gì tiếp theo?" Khoé môi của cậu ấy khẽ nhếch lên, hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.

 

"..."

 

Nếu không có vấn đề gì thì đương nhiên dự án sẽ tiếp tục.

 

"Em đoán không sai mà, chị nuôi dưỡng em, vốn dĩ chẳng phải vì yêu quý em, tất cả chỉ là vì..."

 

Nói đến đây, cậu ấy quay đầu đi: "Thôi bỏ đi, cho dù chuyện này em không thể chấp nhận thì em cũng chỉ là một vật thí nghiệm nhỏ bé mà thôi, làm sao có thể thay đổi được quyết định của chị đúng không?"

 

Ánh mắt của Diệp Hi nhìn tôi sâu thẳm, đau đớn xen lẫn thất vọng.

 

Tôi chẳng biết nói gì, chỉ lặng lẽ đưa lọ cho cậu ấy.

 

31.

 

Tôi đứng đợi ngoài cửa rất lâu.

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng Diệp Hi cũng bước ra.

 

Cậu ấy đưa lọ cho tôi, ngoài màu hồng nhàn nhạt chưa kịp tan đi thì khuôn mặt của cậu ấy vẫn lạnh băng, chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì.

 

"Thứ chị cần đã có rồi, giờ chắc chị cũng hài lòng rồi chứ?"

 

"..."

 

Tôi siết chặt chiếc lọ trong tay, đột nhiên cảm thấy nó nóng đến bỏng rát.

 

Tôi đang định quay người rời đi thì đột nhiên Diệp Hi gọi lại:"Chị..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-9.html.]

 

Tôi quay đầu nhìn lại.

 

Chỉ thấy hàng mi dài cong vút của Diệp Hi khẽ run rẩy, cậu ấy im lặng hồi lâu rồi chăm chú nhìn tôi: "Đợi khi thí nghiệm này kết thúc, em mất đi giá trị lợi dụng thì các người định xử lý em thế nào?"

 

Tôi khẽ sững lại, thật sự tôi chưa từng nghĩ tới điều này.

 

Diệp Hi là người rắn, cho tới nay chưa có phòng thí nghiệm nào xuất hiện trường hợp đột biến như cậu ấy, nếu không muốn gây chấn động dư luận thì phương án vẹn toàn nhất là…

 

"Các người sẽ g.i.ế.c em đúng không?"

 

Diệp Hi cuộn chiếc đuôi rắn của mình lại rồi thản nhiên nói.

 

Tôi không thể trả lời, lúc này tôi cũng chẳng thể cho cậu ấy bất kỳ lời hứa nào.

Nhìn vào ánh mắt chua xót và giễu cợt của cậu ấy, tôi chỉ càng cảm thấy hổ thẹn hơn thôi.

 

"Chị sẽ cố gắng tìm cách giữ em lại."

 

Nói xong, tôi không dám nhìn sắc mặt của Diệp Hi nữa, tôi chỉ cầm lấy thứ đó rồi nhanh chóng rời đi.

 

32.

 

Khi phát hiện trong vật chất di truyền của Diệp Hi không tồn tại chất lạ kia,

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

trong lòng tôi có muôn vàn cảm xúc vui buồn lẫn lộn.

 

Tôi không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm vì thí nghiệm có thể tiếp tục, hay nên áy náy vì lại một lần nữa làm tổn thương chàng thiếu niên luôn một lòng hướng về tôi ấy.

 

Nhưng mà người tham gia dự án này không chỉ có mình tôi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn loài rắn quý hiếm đang bên bờ tuyệt chủng hoàn toàn biến mất.

 

Tôi lại đến trước cửa phòng Diệp Hi.

 

Lần này khác hẳn mọi lần, Diệp Hi chỉ cuộn đuôi lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt lạnh nhạt, mặt không biểu cảm nhìn tôi tiến lại gần.

 

Diệp Hi lãnh đạm như vậy khiến lòng tôi càng thêm khó chịu.

 

Thật ra nghĩ kỹ lại thì giữa tôi và Diệp Hi đã có gì đó âm thầm thay đổi từ lâu rồi.

 

Cậu ấy không còn quấn quýt bên tôi như hồi nhỏ nữa, ánh mắt nhìn tôi cũng không còn trong sáng thuần khiết.

 

Đôi khi ánh mắt ấy lại u tối sâu thẳm như màu mực, khiến tôi không thể nào nhìn thấu.

 

33.

 

Bây giờ mối quan hệ giữa tôi và Diệp Hi đã trở nên xa cách và gượng gạo đến cực điểm vì dự án này.

 

Diệp Hi không có biểu cảm gì mà chỉ lạnh nhạt nói: "Chị lại đến lấy thứ đó nữa à?"

 

"Phải." Tôi thu lại mọi cảm xúc trên gương mặt, giọng nói cũng lạnh lẽo theo.

 

"Vậy là gen của tôi không có vấn đề gì, lần này các người định dùng thứ đó thật chứ gì?"

 

"... Phải."

 

"Vậy để tôi tự làm đi." Diệp Hi bật cười tự giễu.

 

Nhưng khi tôi đưa tay ra thì cậu ấy lại chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rất lâu sau vẫn không nhận lấy chiếc lọ đó.

 

"Chị à, tôi biết tất cả những gì chị đang làm là vì chuyện gì."

 

"Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể chấp nhận nổi chuyện này."

 

Nghe cậu ấy nói như thế, toàn thân của tôi cứng đờ, một cảm giác quái dị tràn qua tim khiến tôi giật mình ngẩng đầu lên.

 

Chỉ thấy đôi mắt đỏ thẫm như ngọc của Diệp Hi phủ một tầng âm u lạnh lẽo, đôi môi đỏ xinh đẹp nhếch lên một nụ cười đầy băng giá.

 

"Nếu không phải vì chị còn ở đây thì hai năm trước tôi đã rời khỏi nơi này rồi."

 

Trong khoảnh khắc ấy, phòng thí nghiệm vốn sáng rực phút chốc chìm vào bóng tối.

 

 

Loading...