Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:08:49
Lượt xem: 87
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
25.
Tôi đưa cho Diệp Hi một chiếc máy tính xách tay và sách Ngữ Văn.
Tôi dạy cậu ấy cách sử dụng máy tính, cách tìm giáo viên, cách tự học và dặn cậu ấy rằng có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, khi tôi đến thăm cậu ấy thì sẽ giải đáp từng việc một.
Ban đầu, Diệp Hi tỏ ra không mấy hứng thú nên chỉ miễn cưỡng nhận lấy.
Nhưng chỉ sau vài ngày thì cậu ấy bắt đầu chuyên tâm học tập.
Về sau, mỗi lần tôi mang cơm đến, cậu ấy cũng chỉ mải học, chẳng màng đến tôi nữa.
Sự thay đổi này thật sự đã nằm ngoài dự liệu của tôi.
Không ngờ Diệp Hi lại hứng thú với văn chương và tư tưởng Nho học đến thế.
Cứ như vậy, một năm nữa lại trôi qua.
Phòng thí nghiệm vẫn bận rộn như cũ, tôi bận làm thí nghiệm, còn Diệp Hi thì bận học.
Chỉ là sau một thời gian học hành chăm chỉ, ánh mắt Diệp Hi nhìn tôi ngày càng trở nên kỳ lạ, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không.
Nhưng mỗi khi tôi chú ý nhìn kỹ vào đôi mắt của cậu ấy thì lại chỉ thấy một màu đỏ sẫm trong vắt.
Đặc biệt có mấy lần khi tôi đến bổ túc bài vở cho cậu ấy, Diệp Hi ngẩng đầu nhìn tôi rồi khẽ động ngón tay, màn hình lập tức chuyển về tiết học hôm nay.
Tôi mở sách vở của cậu ấy ra, cố giữ vẻ thản nhiên hỏi cậu ấy đang xem gì.
Cậu ấy chỉ lắc đầu rồi thờ ơ trả lời: "Em đang đọc chuyện của triều Minh, cảm thấy tác giả này viết rất thú vị."
26.
Vốn dĩ tôi định âm thầm quan sát thêm vài ngày, nhưng con kỳ đà Komodo ngoan ngoãn suốt cả năm trời, bỗng phát sinh tình huống bất thường không đúng lúc.
Tất cả các chỉ số kiểm tra cơ thể của nó vốn dĩ đang bình thường, bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Trước kia nó ăn khỏe ngủ khỏe, giờ đây ngày nào cũng nằm bẹp trong nhà kính, không ăn không uống, hơi thở thoi thóp.
Nếu không nhanh chóng tìm cách giải quyết thì bao công sức và thời gian tôi đổ vào nó sẽ tan thành mây khói.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Mà loài kỳ đà Komodo quý hiếm còn sót lại này cũng sẽ hoàn toàn tuyệt diệt khỏi thế giới.
Tôi vùi đầu trong phòng thí nghiệm, làm việc tới mức đầu óc quay cuồng, không còn thời gian để quan tâm đến Diệp Hi.
Cho đến một ngày, sau khi kiểm tra bài tập của cậu ấy xong, Diệp Hi đột nhiên hỏi tôi: "Chị à, chị thật sự rất thích em sao?"
Cậu ấy chăm chú nhìn tôi, ánh mắt rất chuyên chú, dường như đang tỉ mỉ quan sát biểu cảm của tôi.
Trong đầu tôi vẫn đang nghĩ về đống dữ liệu hỗn loạn của kỳ đà Komodo nên qua loa đáp lời: "Ừm."
Diệp Hi lại nhìn tôi sâu hơn: "Thật sự có những loại virus đáng sợ đến thế sao? Thật sự không thể chiến thắng được chúng sao?"
"Đúng vậy."
Nếu không phải virus AU khó xử lý đến mức ngang ngửa với dịch COVID-19 của năm 2019, thì phòng thí nghiệm đã không đi đến bước đường phải phát triển sinh vật biến đổi gen rồi.
Nhưng lúc đó tôi đã bỏ qua một điều vô cùng quan trọng.
Tôi chưa bao giờ dạy Diệp Hi bất cứ kiến thức sinh học nào liên quan đến virus.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-8.html.]
Thế thì làm sao Diệp Hi biết về virus?
Tại sao cậu ấy lại chỉ hỏi về virus?
Nếu không phải đã có suy đoán về kế hoạch của phòng thí nghiệm, Diệp Hi tuyệt đối sẽ không đặt câu hỏi này.
Chỉ là khi ấy tôi không nghĩ nhiều, tôi nhìn đồng hồ, dự đoán kết quả kiểm tra mới của Komodo sắp có rồi, thế là tôi vội vã chạy đi làm thí nghiệm tiếp.
Diệp Hi cũng không còn quấn lấy tôi như trước nữa, cậu ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi rời đi.
Cậu ấy âm thầm đóng máy tính lại, và kể từ đó… cậu ấy không hỏi thêm điều gì nữa.
27.
Năm nay đúng là vận xui đổ xuống liên miên, trong phòng thí nghiệm hết chuyện này chưa giải quyết xong lại tới chuyện khác.
Sau sự cố với loài kỳ đà Komodo, báo cáo kiểm tra sức khỏe của Diệp Hi cũng xuất hiện vấn đề.
Thông qua việc phân tích các số liệu trong cơ thể của cậu ấy, tôi bất ngờ phát hiện ra vài chất mà trước nay chưa từng được biết đến.
Tôi vô cùng kinh ngạc rồi lại càng cẩn thận phân tích những chất đó, nhưng dù đã tra khắp các cơ sở dữ liệu về hoá học và sinh học, nhưng tôi vẫn không tìm ra manh mối.
Phát hiện này khiến tôi vô cùng khiếp sợ.
Thế nhưng nghĩ tới sự an toàn của Diệp Hi, dù trong lòng hoảng loạn nhưng tôi vẫn không dám tiết lộ chuyện này cho viện trưởng và những đồng nghiệp khác biết.
Vốn dĩ họ đã không hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của Diệp Hi, một khi họ biết chuyện thì…
Chắc chắn họ sẽ lập tức ép tôi thi hành án tử với cậu ấy.
Chỉ là việc cơ thể Diệp Hi xuất hiện những chất lạ như thế này, liệu rằng còn có thể tiếp tục thí nghiệm này được không đây?
Sau đó tôi chợt nghĩ đến một việc nếu trong DNA của tinh trùng không tồn tại những chất lạ này, hoặc nếu loại bỏ được những tinh trùng mang mã gen dị thường này thì khả năng di truyền những chất đó gần như không tồn tại.
28.
Sau đó suốt ba tháng ròng rã, tôi liên tục lấy m.á.u Diệp Hi để kiểm tra và phân tích hormone trong cơ thể của cậu ấy.
Cuối cùng cũng xác nhận được một chuyện, cậu ấy đã bước vào giai đoạn sinh lý thành thục.
Cũng đến lúc thích hợp để kiểm tra vật chất di truyền trong cơ thể của cậu ấy.
Tôi đến trước phòng của Diệp Hi, thăm dò xem dạo gần đây cậu ấy có từng xuất hiện những thôi thúc sinh lý hay mơ tưởng đến người khác giới không.
Khuôn mặt trắng như tuyết của Diệp Hi lập tức đỏ bừng, cậu ấy lén liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt phượng khẽ chớp, mãi sau mới nghe cậu ấy khe khẽ đáp một tiếng "ừm".
Xác nhận được rồi thì tôi lấy ống nghiệm đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Nếu đã như vậy thì Diệp Hi, chị cần lấy một thứ từ cơ thể của em."
Nhìn thấy hành động của tôi, sắc mặt của Diệp Hi đang ngượng ngùng xấu hổ lập tức thay đổi, ánh mắt lập tức trở nên đề phòng: "...Là thứ gì thế?"
Nhìn cái lọ trong tay, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy khó mở lời.
Nhưng tôi đã nuôi dưỡng cậu ấy từng ấy năm, chẳng phải cũng chính là vì ngày hôm nay hay sao?
Tại sao đến lúc này thì tôi lại chùn bước, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ nữa?