Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:08:18
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

 

"Chị ơi…" Cậu ấy dụi mắt, lướt nhẹ đuôi rắn trườn đến chỗ tôi.

 

Hai cánh tay trắng như ngọc ôm lấy bắp chân của tôi, đuôi rắn đỏ sẫm cũng quấn lên đùi tôi.

 

Vì là mùa hè, tôi mặc một chiếc quần đùi ngắn, đuôi rắn trơn mát cọ vào da thịt khiến tôi cảm thấy lành lạnh.

 

Nhưng nói thật cái đuôi mềm mềm mát mát ấy chạm vào lại mang đến cảm giác thật sự dễ chịu.

 

Cậu ấy chớp đôi mắt to: "Chị ơi, sao cả ngày hôm nay chị không đến thăm em, em nhớ chị lắm."

 

Tôi bế cậu ấy lên, nhất thời tôi không biết nên nói gì, tôi chỉ đành gượng gạo lên tiếng: "Ừm, chị cũng rất nhớ Diệp Hi."

 

Nghe tôi nói như vậy, đôi mắt của cậu ấy sáng lên, hai tay bám vào cổ tôi, "chụt" một cái thật kêu hôn lên má tôi.

 

"Chị phải nhớ đến thăm em mỗi ngày đấy, nếu không em sẽ nhớ chị lắm, mà nhớ nhiều quá thì em sẽ buồn, mà buồn rồi thì em không muốn uống sữa, không muốn lớn lên nữa…"

 

Lạ thật, nhóc con này giờ còn biết dỗi hờn uy h.i.ế.p tôi nữa chứ?

 

Tôi buồn cười hỏi: "Vậy hôm nay Diệp Hi có ngoan ngoãn tự pha sữa uống không?"

 

Cậu ấy gật đầu: "Có ạ, chị bảo em phải tự chăm sóc bản thân thì em nhất định sẽ làm được."

 

13.

 

Từ sau khi phát hiện Diệp Hi rất thông minh, tôi đã từng bước dạy cậu ấy cách tự pha sữa, dặn cậu ấy rằng nếu đói thì phải tự lo cho mình, không được ỷ lại vào tôi.

 

Ban đầu Diệp Hi kiên quyết không chịu học, chu môi làm nũng nói học không được, bắt tôi phải pha cho.

 

Cuối cùng tôi dọa nếu không học thì tôi sẽ không thích cậu ấy nữa, thế là nhóc con này mới uất ức đồng ý.

 

Thế nhưng cái dáng vẻ nhỏ xíu cẩn thận cầm hộp sữa bột, cẩn thận xúc từng muỗng, cẩn thận ôm bình sữa đi lấy nước nóng, cẩn thận lắc đều rồi sau cùng lại cẩn thận ôm bình sữa uống…

 

Từng động tác đó tuy vụng về nhưng lại đáng thương đến lạ, khiến tôi thoáng chốc cảm thấy bản thân mình đã từng không muốn pha sữa cho cậu bé quả thực là tội ác tày trời, không thể dung tha.

 

Cho nên tôi đã lập ra quy định, nếu tôi bận quá mà quên pha sữa thì cậu ấy phải tự mình làm, không được chờ tôi.

 

Qua mấy ngày quan sát, quả thật cậu ấy luôn rất ngoan.

 

Bất kể tôi nói gì, Diệp Hi cũng ngoan ngoãn nghe theo.

 

14.

 

Cho nên có nên xử lý cậu ấy hay không, phải xử lý như thế nào thì thật sự tôi vô cùng do dự…

 

Đặc biệt là mỗi lần Diệp Hi ôm lấy tôi, nũng nịu gọi một tiếng "Chị ơi" thì tôi lại không đành lòng ra tay.

 

Mọi loài đều có bản năng coi sinh vật đầu tiên mình nhìn thấy là mẹ.

 

Diệp Hi quấn lấy tôi như vậy, có lẽ cậu ấy cũng đã xem tôi là người thân thiết nhất, thân thiết giống như một người mẹ.

 

Mà người mẹ mà cậu ấy toàn tâm toàn ý yêu thương này, mấy ngày qua cứ mãi nghĩ cách xử lý cậu ấy.

 

Thật sự khiến người ta lạnh lòng mà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-5.html.]

Nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm thuần khiết trong veo của Diệp Hi, tôi hít sâu một hơi, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm.

 

Bất kể như thế nào thì tôi cũng sẽ không từ bỏ cậu ấy.

 

15.

 

Những ngày sau đó, cuộc sống của chúng tôi vẫn yên bình như thường lệ.

 

Diệp Hi vẫn bám riết lấy tôi, còn tôi vẫn tiếp tục chơi đùa cùng cậu ấy sau khi làm thí nghiệm xong, sẽ pha sữa cho cậu ấy uống.

 

Có lẽ vì Diệp Hi là thành phẩm biến đổi gen thành công đầu tiên của tôi, hoặc cũng có thể vì cậu ấy vừa thông minh vừa đáng yêu như một đứa trẻ loài người.

 

Trong tất cả các đối tượng thí nghiệm thì tôi yêu quý và sẵn lòng chăm sóc cậu ấy nhất.

 

Huống hồ gì tâm hồn của trẻ nhỏ luôn trong sáng thuần khiết, khi một đứa bé toàn tâm toàn ý đặt tôi vào trong mắt và trong tim của cậu ấy rồi thì cảm giác hạnh phúc ấy thật sự không thể diễn tả bằng lời được.

 

Chỉ là suy cho cùng thì Diệp Hi vẫn không giống với trẻ con bình thường.

 

Khi cậu ấy vừa tròn một tuổi, trong lúc tôi đang rửa bình sữa thì ngón tay vô tình sờ thấy hai lỗ nhỏ trên thành bình.

 

Lòng tôi chợt thắt lại, tôi lập tức quay về nhà kính kiểm tra răng của Diệp Hi. 

 

Dù chẳng hiểu nguyên do là gì nhưng cậu ấy vẫn ngoan ngoãn há miệng.

 

Tôi nhìn kỹ, quả nhiên ở nơi vòm miệng hồng hào mềm mại đó, hai chiếc răng nhọn nhỏ xíu đã mọc ra từ lúc nào mà tôi không hay biết.

 

Diệp Hi lè lưỡi l.i.ế.m nhẹ hai chiếc răng nanh ấy, đôi mắt ngây ngô ngước nhìn tôi: "...Chị ơi, có chuyện gì sao ạ?"

 

16.

 

Tôi không trả lời, tôi lập tức đến phòng dụng cụ lấy bộ dụng cụ nhổ răng.

 

Tôi điều chỉnh lại ánh đèn rồi quay sang nói với cậu ấy: "Diệp Hi, há miệng nào, giữ lại loại răng này trong miệng sẽ làm em bị thương đấy, để chị nhổ nó đi cho nhé."

 

Khi làm thí nghiệm, để phòng trường hợp rắn độc tỉnh lại giữa chừng sau khi tiêm thuốc mê, tôi đã từng tự tay nhổ răng độc của chúng.

 

Làm thí nghiệm nhiều năm nên tay nghề nhổ răng thú của tôi cũng coi như thành thạo.

 

Cho nên chỉ nhổ hai chiếc răng nhọn mới nhú của Diệp Hi thôi, đối với tôi cũng chẳng đáng là gì.

 

Thế nhưng Diệp Hi nhìn tôi một cái rồi lại nhìn dụng cụ nhổ răng, không nói không rằng đã lập tức trườn ra xa, đôi mắt to không chớp dán chặt vào món đồ mà tôi đang cầm.

 

"...Sẽ đau lắm."

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

"Không đau đâu, chị sẽ tiêm thuốc tê cho em mà."

 

Tiêm thuốc tê sẽ không tốt cho trẻ nhỏ, nhưng thể lực của Diệp Hi rất mạnh, một chút thuốc tế đó chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy cả.

 

Cậu ấy lại nhìn tôi đầy tủi thân: "Không được, nhổ răng xong sẽ bị hở, gió sẽ lùa vào đấy, xấu lắm."

 

"..."

 

Trẻ con mới một tuổi thì biết gì là xấu chứ? Nhưng tôi nghĩ lại đứa bé đó là Diệp Hi, chuyện này cũng không lạ gì.

 

Lần đầu tiên tôi cảm thấy đối tượng thí nghiệm quá thông minh cũng không phải chuyện tốt gì.

 

 

Loading...