Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dưới Lớp Ngụy Trang - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:09:36
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

41.

 

"Vậy chị có từng nghĩ đến việc nghiên cứu cùng tôi chưa?" Diệp Hi ngẩng đầu nhìn tôi.

 

"Cậu biết làm thí nghiệm sao?" Tôi kinh ngạc.

 

"Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong phòng thí nghiệm, tôi đâu phải bọn ngốc chỉ biết ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn đâu chứ." Diệp Hi nhướng mày: "Dù chưa từng trực tiếp thao tác nhưng cũng hiểu được bảy tám phần rồi."

 

Tôi lại cạn lời lần nữa.

 

Trước đây thực sự tôi đã quá thiếu quan tâm đến Diệp Hi, cậu ấy làm bao nhiêu chuyện dưới mí mắt của tôi mà tôi chẳng hay biết gì cả?

 

Tôi tiếp tục hỏi: "Vậy cậu cảm thấy loại virus này thế nào?"

 

Diệp Hi xoay màn hình máy tính về phía tôi, chỉ vào những chuỗi dữ liệu và hình ảnh trên đó.

 

"Tôi đã bắt đầu điều tra Virus này từ nửa năm trước, thậm chí còn nhờ ông chủ của tôi tìm một chuyên gia virus hàng đầu để nghiên cứu. Đây là kết quả nghiên cứu mới nhất."

 

Dù tình huống đang rất nghiêm túc nhưng tôi vẫn không nhịn được mà âm thầm thở dài trong lòng… ông chủ của Diệp Hi.

 

Đúng là một con cá mồi số khổ, làm ông chủ mà bị nhân viên uy h.i.ế.p rồi còn trở thành trợ lý cho cậu ấy nữa.

 

Diệp Hi không hề biết tôi đang nghĩ gì, cậu ấy vẫn chăm chú nhìn vào màn hình: "Theo dõi loại virus này suốt nửa năm, tôi đã nghĩ ra một điểm đột phá."

 

Cậu ấy lại liếc nhìn tôi: "Nhưng mà về mặt sinh học thì tôi hơi kém, kiến thức còn hạn chế, dữ liệu chuyên gia gửi đến tôi chỉ hiểu được một phần."

 

"Cho nên, tôi mới cần chị giúp."

 

42.

 

Hiệu suất làm việc của Diệp Hi rất cao, chỉ trong một buổi chiều và buổi tối, một phòng thí nghiệm mới đã được thiết lập xong.

 

Chúng tôi vừa thảo luận với nhóm chuyên gia virus kia vừa tự mình tiến hành thí nghiệm trong phòng.

 

Cuộc sống như thể quay lại thời điểm tôi còn chưa rời khỏi phòng thí nghiệm, mọi thứ đều bận rộn mà tràn đầy ý nghĩa.

 

Cứ như vậy, hai tháng trôi qua, cuối cùng việc điều chế chất ức chế cũng đã có chút manh mối.

 

Nhưng chúng tôi lại quên mất một chuyện.

 

Tôi dán mắt nhìn vào con virus đang từ từ bị phân giải dưới kính hiển vi điện tử, không dám chớp mắt, chưa từng có lúc nào tôi cảm thấy kích động đến mức này.

 

Tôi muốn lập tức đi tìm Diệp Hi để báo tin vui này cho cậu ấy, đến khi định thần lại tôi mới nhận ra mình đã quá đắm chìm trong việc nghiên cứu, đến mức cả buổi chiều không thấy mặt Diệp Hi đâu mà tôi cũng chẳng hề để tâm.

 

Tôi đi lên lầu, đến trước cửa phòng của cậu ấy, tôi định đẩy cửa bước vào nhưng cánh cửa lại không nhúc nhích.

 

Chắc là bị cậu ấy khóa trái từ bên trong rồi.

 

"Diệp Hi?" Trong lòng tôi bỗng dâng lên dự cảm bất an, tôi cất giọng gọi vào trong.

 

Không có tiếng trả lời.

 

Chẳng lẽ không có ở trong phòng sao? Tôi lại gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn không có ai đáp lại.

 

Tôi đang chuẩn bị xoay người đi tìm ở phòng khác thì đột nhiên "cạch" một tiếng, cửa mở ra.

 

Chỉ thấy bóng người lóe lên rồi một bàn tay kéo tôi vào trong, tôi còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị chặn lại.

 

43.

 

"Ưm…"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-lop-nguy-trang/chuong-12.html.]

Tôi giãy giụa nhưng Diệp Hi lại càng hôn mãnh liệt hơn, cánh tay siết lấy eo tôi mạnh đến mức như muốn gắn chặt tôi vào thân thể của cậu ấy.

 

Tôi chưa từng thấy Diệp Hi phát cuồng đến như thế, tôi vô thức càng vùng vẫy mạnh hơn, nhưng chênh lệch thể lực quá lớn khiến tôi không thể nhúc nhích nổi.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chỉ thấy đôi mắt vốn đỏ sậm nay đã hóa thành màu đỏ rực rỡ.

 

Đến khi tôi gần như không thở nổi thì nụ hôn này mới chấm dứt, tôi bàng hoàng nhận ra bên môi của cậu ấy có vệt máu, hình như là do chính cậu ấy tự cắn mình mà ra.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

Diệp Hi nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ khó chịu: "Chị đến tìm tôi có chuyện gì sao?"

 

"…Virus…" Tôi vừa định mở miệng thì cậu ấy lại cúi xuống ngăn lời tôi muốn nói bằng một nụ hôn nữa.

 

Khi môi lưỡi quấn lấy nhau, giọng của Diệp Hi hơi khàn đặc: "Tôi đã nói sẽ cho chị thời hạn rồi mà, giờ chị có thể trả lời tôi được chưa?"

 

"…" Trong đầu tôi như có thứ gì đó nổ tung, cả người lập tức sững lại.

 

Đã là tháng tư rồi, kỳ phát tình của loài rắn đã bắt đầu…

 

"Nếu như tôi vẫn không đồng ý thì cậu định làm gì tôi?"

 

Tôi chợt bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy rồi hỏi.

 

44.

 

Diệp Hi nghiến răng, đuôi mắt đỏ rực: "Chị à, với tôi bây giờ, thực sự câu nói này của chị chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả."

 

Tôi cố gắng đẩy cậu ấy ra nhưng cậu ấy hoàn toàn bất động.

 

Tôi dứt khoát không vùng vẫy nữa, tôi cũng đã là người trưởng thành rồi, cũng coi như là người từng trải.

 

Chỉ là tôi muốn biết liệu thật sự Diệp Hi có bất chấp ý nguyện của tôi hay là không.

 

Ánh mắt của cậu ấy khóa chặt lấy tôi, cậu ấy bị hoóc-môn kích thích trong giai đoạn phát tình, gương mặt vốn trắng trẻo nay lại bị nhuộm thành màu hồng, yết hầu chuyển động, lông mày nhíu chặt.

 

"Thật sự chị… nhẫn tâm với tôi đến vậy sao?"

 

Tôi vẫn không nhúc nhích, tôi lặng lẽ chờ phản ứng của cậu ấy.

 

Thấy tôi không trả lời, hồi lâu sau, hình như cậu ấy đã chấp nhận số phận, cậu ấy cúi đầu bật cười tự giễu: "Thôi vậy… Nếu thật sự chị có thể tàn nhẫn thì tốt rồi…"

 

Tôi khẽ động lòng, tôi tiếp tục dò hỏi: "Vậy những lời cậu từng nói… chỉ là để dọa tôi thôi sao?"

 

Diệp Hi chỉ cắn môi nhưng không trả lời.

 

Hồi lâu sau, đột nhiên cậu ấy buông tôi ra, sắc mặt càng lúc càng đen kịt.

 

"Chị muốn đi thì đi đi, mau ra ngoài đi! Nhân tiện khóa cửa lại, có thế nào cũng không được mở ra, để một tuần sau rồi mới được mở!"

 

Nói xong, Diệp Hi nắm lấy tay tôi rồi định đẩy tôi ra ngoài.

 

Tôi liếc nhìn thấy vết m.á.u đỏ tươi trên cánh tay của cậu ấy, chắc là trước khi tôi bước vào thì cậu ấy đã tự cắn mình.

 

Thật ra nếu Diệp Hi thật sự định ép buộc tôi thì cậu ấy cũng chẳng cần đợi đến lúc này.

 

Cậu thiếu niên do chính tay tôi dạy dỗ ba năm trước, đến thời khắc này vẫn tôn trọng tôi, nếu tôi còn không nhận ra tấm lòng ấy… Thì tôi chính là kẻ ngốc.

 

"Được, tôi đồng ý." Tôi dừng bước.

 

Ánh mắt của Diệp Hi càng thêm thâm sâu thẳm, khóe môi đỏ rực khẽ cong lên.

"Đây là lời chị hứa đấy nhé…"

 

 

Loading...