Dưới Cây Hải Đường - 9
Cập nhật lúc: 2025-05-07 04:32:57
Lượt xem: 2,144
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng làm gì, ta làm nấy, ta chỉ nhớ câu nói này.
Vậy nên, dưới ánh mắt của mọi người, ta đưa tay lấy chén rượu thứ hai, cũng nói một câu cảm ơn hoàng thượng, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của các cung nữ, ta uống cạn.
Khi Trình Yến nhận ra, chén rượu đã vơi đi một nửa.
Tiếng cười khúc khích vang lên trong đại điện.
Hoàng đế là người đầu tiên không nhịn được, cười ha ha ra tiếng.
Tất cả mọi người đều cười theo, bầu không khí nghiêm túc đến mức tối đa trong đại điện bỗng chốc bị phá vỡ.
“Hay lắm, hay lắm! Mộ Đường, tiểu vương phi của ngươi thật là một người kỳ lạ. Rượu công lao chiến thắng mà uống thật sảng khoái. Quả nhiên xứng với ngươi, trẫm rất vui, thưởng cho ngươi.”
Lúc đó ta mới biết, hoàng đế sẽ tự tay rót ba chén rượu cho những công thần có công, như là phần thưởng cao nhất.
Hạt Dẻ Rang Đường
Rượu, ta lại chiếm mất.
Có chút xấu hổ.
Nhưng tối hôm đó, ta cảm thấy rất vui vẻ.
Thậm chí là, rất thân thiện.
Hoàn toàn khác biệt với trải nghiệm ở Biệt viện Hoàng Gia.
Tất cả những người cao cao tại thượng ở đây đều yêu thương Trình Yến, yêu chàng yêu chả chó của chàng, cũng đối đãi ta rất tốt.
Hoàng đế, hoàng hậu, các nương nương đều ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, thậm chí Lương quý phi còn chủ động nắm tay ta, xin lỗi ta.
Bà ấy đã biết chuyện ở Biệt viện Hoàng Gia, trách mình không quản lý tốt cháu gái.
Ta có chút luống cuống và lo sợ.
Suốt buổi tiệc, Trình Yến luôn bảo vệ ta.
Chỉ có điều, chàng không cho ta uống rượu.
Ta mới biết, công lao của Trình Yến đã đến mức không còn gì để phong, khi chàng trở về hoàng đế đã ra chỉ dụ phong vương cho chàng.
Và sẽ công bố vào ngày mai.
Trình Yến, trở thành vương gia đầu tiên khác họ của Đại Lương.
Ta cũng trở thành vương phi rồi, từ khi gắn liền với từ “vương phi” này, thực sự ta cảm thấy như đang mơ vậy.
Trên đường trở về, Trình Yến bỗng dừng xe lại, hỏi ta có muốn đi dạo một chút để tỉnh rượu không.
“Ở đây có một nơi rất đặc biệt, theo ta đi.”
Chàng nắm tay ta, bước đi nhẹ nhàng không thể tả.
Vượt qua bờ đá, chúng ta lên một con đường mòn có hoa mai, đi theo con đường mòn vào sâu, không lâu sau, phía trước là một bệ đá.
Chàng ôm ta qua bệ đá, ta cứ nghĩ là không còn đường đi nữa.
Nhưng ở xa, bất ngờ xuất hiện một bờ sông ánh nước lấp lánh.
Bờ sông đèn đuốc sáng rực, hai bên bờ là những quán nhỏ không có giờ giới nghiêm, ánh đèn lập lòe nối liền với bầu trời, sáng rực như sao trời.
“Đây là… Tử Lan Giang?”
Tử Lan Giang nằm ở phía Đông kinh thành, sao ở đây lại có thể nhìn xa đến thế.
Trình Yến kéo chặt áo choàng của ta: “Mọi người đều nói về mười cảnh đẹp của Kinh thành, Tử Lan Giang chẳng gì sánh bằng. Ta thấy tuyệt vời nhất là ngắm cảnh sông vào đêm trăng, trời như đổ bạc trắng.”
“Bạch Đường, nhìn kìa, tuyết rơi rồi!”
16.
Ta chưa bao giờ thấy một dòng sông lãng mạn như thế.
Một cơn tuyết lãng mạn như thế.
Một người lãng mạn như thế.
Dường như trong một khoảnh khắc, tất cả những uất ức và không vui trong nhiều năm qua của ta đã bị gió thổi bay hết.
Cảm giác đó… thật đặc biệt, vui vẻ.
Cảm giác vui sướng này là lần đầu tiên ta cảm nhận được kể từ khi ta yêu thích vàng bạc.
Trình Yến nhìn dòng sông, say mê trong đó.
Còn ta, lần đầu tiên nhìn chàng gần đến vậy, nhìn khuôn mặt nghiêng của chàng.
Chàng có đôi mắt sáng trong, nét mặt thanh thoát, mang vẻ đẹp của người nam nhân mà lại có chút nữ tính, giống nương của chàng hơn.
Quả thật… đẹp quá.
Không hiểu sao, tim ta đập nhanh bỗng nhiên.
Cảm giác đó giống như khi chàng ôm ta ra khỏi viện biệt lập hôm trước, nhưng lại không giống.
Chàng đột nhiên quay lại, hôn nhẹ lên má ta.
Một nụ hôn như chớp lóe nhưng lại gây ra sóng gió trong lòng ta.
Ta cảm thấy chiếc áo choàng này sao nóng quá, như có lò sưởi trong đó vậy.
Ta không khỏi nắm chặt hai bên áo choàng, dùng sức xoa xoa, xoa xoa.
Trình Yến lại bật cười, một tay ôm ta vào lòng, khiến ta không thể cử động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-cay-hai-duong/9.html.]
“Thế nào, định đánh ta thành bệnh thương hàn à?”
Ta cười, vùi mặt vào n.g.ự.c chàng.
Chỉ vậy thôi, trong lòng chàng, ta nhìn dòng sông thật lâu.
“Trình Yến, cảm ơn chàng.”
“Cảm ơn gì?”
“Rất nhiều, cảm ơn chàng có cha nương tốt. Cảm ơn chàng đã kiếm cho ta bao nhiêu vàng bạc châu báu. Cảm ơn chàng đã đưa ta vào cung, để ta thấy được thế giới, nhận được nhiều ân thưởng. Cũng cảm ơn chàng đã đối xử chân thành với ta, và còn cảm ơn chàng là một người tốt.”
Trình Yến thở dài: “Thẻ người tốt không thể phát bừa được.”
“Nhưng ta vẫn phải nói với chàng một chuyện, đó là trước khi vào cung, ta chưa kịp nói xong câu nói đó ở phủ.”
Dù cho tất cả những điều này, những điều đẹp đẽ này, có thể biến mất trong chốc lát.
Dù hôm nay, mọi thứ có thể lại trở nên u ám.
Ta vẫn phải nói cho chàng biết sự thật rằng ta chỉ là một thế thân.
Bởi vì, ta nhận ra rằng nếu không nói ra thì ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Có lẽ, ta đã thật sự thích chàng rồi.
17.
Ngày hôm đó, sự thật ta định thổ lộ cuối cùng cũng không thể nói ra.
Không phải lỗi của ta.
Mà là Trình Yến đã bịt miệng ta bằng đôi môi của chàng.
Ta đã từng viết về những cảnh hôn trong những cuốn tiểu thuyết.
Nhưng khi đến lượt mình, ta cảm thấy như chỉ có trái tim mình là còn sống.
Nó đập quá mạnh.
Nụ hôn của Trình Yến rất dịu dàng, nhưng đối với ta, có chút mãnh liệt.
Hoặc nói đúng hơn, có chút say đắm.
“Nương tử, ngày mai theo ta về Bạch phủ một chuyến. Khi về, ta nhất định sẽ để nàng nói hết câu đó.”
Ta đã đồng ý.
Nếu có thể nói rõ ràng trực tiếp, thì chẳng còn gì tốt hơn.
Lúc ấy, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tất cả.
Dù Trình Yến biết sự thật, nếu chàng vẫn còn chút tình cảm với Bạch Tương, hoặc có chút ghét bỏ ta, ta sẽ thu xếp hành lý, rời khỏi kinh thành, làm lại từ đầu.
Trở lại với chính mình, như thế sẽ tốt hơn.
18.
Lăng An Vương mang theo thê tử về mẫu gia, cả kinh thành đều xôn xao.
Trình Yến đã chuẩn bị một lễ nghi rất lớn.
Chàng chuẩn bị rất nhiều lễ vật, và đội ngũ tùy tùng lên tới hơn năm mươi người.
Ta biết, tất cả những sự chuẩn bị này là để làm cho cha ta thấy.
Quả nhiên, khi chúng ta chưa đến, cha ta đã dẫn theo tất cả thành viên trong Bạch gia đợi sẵn ở cổng.
Họ mặc những bộ trang phục lộng lẫy nhất, vẻ mặt cung kính chờ đợi.
Còn Trình Yến, cố ý mặc bộ quan phục của vương gia, và đây là lần đầu tiên ta được nhìn gần chiếc mãng long bào đỏ của vương gia.
Quả thật, người ta nói “Người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì vàng”.
Ngay cả ta nhìn cũng muốn quỳ xuống bái lạy.
Quả nhiên, cha ta không nói gì, dẫn theo tất cả mọi người quỳ xuống chào đón.
Theo quy định lễ nghi, cha ta là chính tam phẩm, quỳ trước vương gia là điều đương nhiên, dù vương gia là con rể của ông.
Ta theo sau Trình Yến, tận hưởng sự quỳ lạy của họ, như thể đang ở một thế giới khác.
Ta vẫn nhớ năm ta sáu tuổi, cũng vào mùa đông giá rét như thế này, ta bệnh đến mức suýt chết.
Đó là lần đầu tiên nương bước vào cửa Bạch gia.
Nương đã quỳ ở cửa ba ngày ba đêm.
Lúc đó, nương của cha ta, tức là nãi nãi của ta, vẫn còn sống, và bà ấy có một sự nghiêm khắc trong việc giữ lễ nghi không kém gì cha ta.
Họ khinh thường nương, thậm chí mong ta c.h.ế.t trong cơn bệnh này, để Bạch gia bớt đi một vết nhơ.
Vì vậy, chẳng ai quan tâm.
Cuối cùng, là khi nương quỳ lâu quá đến mức tê cứng, cầm d.a.o tự đ.â.m mình ở cổng Bạch gia.
Cha ta mới bỏ tiền ra, cứu lấy mạng sống của ta.
Ta sẽ không bao giờ quên được hình ảnh nương, trong lớp tuyết trắng xóa, quỳ trên đất, thân hình run rẩy.
Ngày hôm nay, cứ coi như các người đang quỳ xuống trước nương đi.
Còn ta, đón nhận một cách bình thản.