ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 92: (ngoại truyện 6)

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:17:18
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phu nhân tổng giám đốc tới trụ sở chính, tuy cô để đó một , nhưng thư ký vẫn yên tâm. Sau khi xử lý xong công việc, cô vội vàng khu ghế VIP, kết quả đôi giày cao gót kẹt tại chỗ, chút lưỡng lự nên tiến lên lùi .

Bởi vì cô thấy Tổng giám đốc Chu, nổi tiếng với những thủ đoạn cứng rắn trong công ty, lúc đang phu nhân kéo tai, đang … giáo huấn thì ?

Thư ký: “…”

Một giây , cô lập tức , lặng lẽ rời .

Tô Hảo cũng thấy cô thư ký xinh , cô theo phản xạ buông lỏng tay . Chu Dương còn đang cúi , để mặc cô mắng mỏ, những lời cô lọt tai bên bay khỏi tai bên .

Phát hiện cô thả tay, Chu Dương nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: “Hửm? Sao tiếp tục nữa ?”

Tô Hảo chút ngượng ngùng, liếc xung quanh một vòng, tuy chỗ cũng khá kín đáo, nhưng dù gì vẫn là nơi công cộng. Cô mím môi, xoay chỉnh cổ áo sơ mi cho , khẽ : “Về nhà .”

Chu Dương thẳng , rủ mắt cô.

Vài giây , như hiểu lý do khiến cô đột nhiên đổi thái độ. Anh hừ lạnh một tiếng, bật , vòng tay ôm eo cô khỏi khu ghế VIP, : “Không cần giấu, cả Lê Thành đều Chu Dương sợ vợ .”

Tô Hảo đỏ mặt, vội vàng lấy kính râm đeo lên, hỏi: “Chuyện lan truyền từ bao giờ ?”

“Em xem?” Chu Dương khẽ : “Trên diễn đàn nội bộ tập đoàn còn video quỳ gối, em xem ?”

Tô Hảo lắc đầu.

Chu Dương bật . Hai rời khỏi góc khuất đó, đại sảnh. Nhân viên trong đại sảnh thấy Chu Dương, lập tức theo phản xạ hô lên một tiếng: “Chào tổng giám đốc Chu!”

Đến khi thấy phụ nữ trong lòng , bọn họ tiếp tục hô to: “Chào phu nhân tổng giám đốc!”

Thư ký xinh ban nãy lặng lẽ thông báo trong nhóm Wechat từ , để tránh kẻ trời cao đất dày đắc tội với Tô Hảo – tuyệt đối thể đắc tội .

Chu Dương nhướng mắt, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, coi như đáp lời chào.

Tô Hảo vốn cái khí chất bẩm sinh đó, cô khẽ mỉm , giọng dịu dàng như nước: “Chào .”

Chỉ một câu đơn giản cũng khiến khác cảm thấy gần gũi, lập tức thiện cảm.

Người đàn ông thì cao lớn tuấn tú, phụ nữ thì dịu dàng như nước, quả là trời sinh một cặp. Mọi nhịn liếc Tô Hảo thêm vài , thậm chí còn hồi tưởng đoạn video nội bộ của tập đoàn.

Chu Dương – vẻ phong lưu, nhưng thực chất bên trong đầy kiêu ngạo – quỳ gối vợ thật ? Thật sự quá khó tin.

Chào hỏi xong, Chu Dương ôm lấy Tô Hảo, đưa cô văn phòng. Anh lấy tài liệu, tiện tay lấy thêm chiếc áo khoác đưa cho cô. Tô Hảo ôm lấy áo, Chu Dương tắt máy tính, mới chợt nhận gì đó, hỏi: “Vợ , hôm nay em tới công ty chuyện gì ?”

Áo khoác của mang theo hương thơm nhè nhẹ.

Thật từ khi sống chung, hương thơm của hai quyện , tạo thành một mùi hương mới riêng.

Chiếc áo khoác của cũng thấm đượm mùi thơm từ cô.

Tô Hảo mỉm : “Đến rủ du lịch đó.”

Vốn dĩ Chu Dương để tâm lắm, xong thì sững .

Một giây , đóng ngăn kéo , chống tay lên bàn, nheo mắt cô: “Lần em đấy nhé? Không lừa chứ?”

Tô Hảo tiến gần, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của : “Không lừa .”

“Chậc.”

Anh hé môi, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, c.ắ.n khẽ vài cái, : “Được, để bảo Trợ lý Lục đặt vé máy bay.”

Giữa hai chỉ cách một chiếc bàn việc.

Tô Hảo đỏ mặt, ngẩng đầu lên gật nhẹ một cái.

Ngón tay của Chu Dương nâng cằm cô lên, cầm lấy điện thoại, gọi thẳng cho Lục Khởi.

Như sợ cô đổi ý, chuyện điện thoại rời mắt khỏi cô.

Tô Hảo mở to mắt , đôi mắt long lanh như nước.

Cổ họng Chu Dương khẽ chuyển động.

Mãi đến khi Lục Khởi báo đặt vé xong, Chu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cúi hôn lên môi cô.

Sau khi về đến Kim Vực, hai vợ chồng bắt đầu thu dọn hành lý.

Hai đứa nhỏ tan học từ lớp mầm về liền lao tới ôm chặt lấy chân bố , như thể nỡ rời xa.

Tối hôm đó, Tô Hảo để hai đứa nhỏ ngủ chung giường với .

Vừa lên giường, Chu Gia Diễn chiếm ngay vị trí bên cạnh Tô Hảo.

Miên Miên thấy , ôm theo chiếc gối nhỏ, do dự một chút cũng leo lên bên phía còn của Tô Hảo. Hai đứa trẻ kẹp chặt Tô Hảo ở giữa, tay chân nhỏ bé ôm chặt lấy cô, cực kỳ âu yếm

Tô Hảo nhỏ giọng trò chuyện, kể chuyện cổ tích cho chúng .

Chu Dương từ phòng sách, cởi khuy cổ áo sơ mi, liếc sang phía đó chạm ánh mắt của Tô Hảo, ánh mắt dừng bàn tay con trai.

Tay thằng bé đang đặt bụng Tô Hảo.

Mà tối nay cô mặc áo ngắn tay và quần đùi, vạt áo kéo lên một chút, nên bàn tay nho nhỏ của thằng bé chạm làn da trắng nõn của cô.

Chu Dương tháo thêm vài chiếc cúc áo, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, bước tới, cúi kéo tay con trai đẩy mạnh một cái.

Cơ thể nhỏ xíu của Chu Gia Diễn lăn sang mép giường bên .

Thằng bé còn đang mơ màng, mắt vẫn nhắm nghiền, vươn tay đòi ôm ấp.

Chu Dương nhanh tay nhét một chiếc gối dài lòng nó.

Chu Gia Diễn tiếp tục chìm giấc ngủ.

Tô Hảo tức tối lườm một cái, một tay ôm con gái, một tay cố vươn về phía Chu Gia Diễn nhưng với tới.

Cô nghiến răng: “Chu Dương!”

Chu Dương kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho hai con, cũng quên đắp cho Chu Gia Diễn.

Anh cúi hôn nhẹ lên trán Tô Hảo: “Anh tắm đây.”

Tô Hảo: “Gia Diễn thì ?”

Chu Dương “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ : “Chút nữa qua ngủ với thằng bé, ?”

Tô Hảo nghĩ thầm, cũng .

Chuyến du lịch sẽ bao lâu. Mối quan hệ giữa Chu Dương và Chu Gia Diễn tuy đến mức tệ, nhưng chuyện hai bố con hờn dỗi cũng , cũng thiết như Miên Miên với Chu Dương.

Cô dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ cổ áo , thúc giục: “Mau tắm .”

Chu Dương cúi đầu, ánh mắt dịu dàng: “Ừ.”

Nói xong, dậy, cởi chiếc áo sơ mi đang mặc , chỉ còn mỗi chiếc quần dài, thong thả tháo thắt lưng, để lộ đường cong săn chắc và quyến rũ.

Tô Hảo đến đỏ cả mặt, vội vàng đầu . Sau khi sinh cô mới bắt đầu tập thể hình, sự đổi từng đường cong cô đều là ngày ngày tập luyện tích lũy mới .

Còn luôn duy trì thói quen tập luyện như Chu Dương, vóc dáng từ tới nay , nay dù sắp chạm ngưỡng bốn mươi, nhưng vẫn giữ vẻ rắn chắc, mạnh mẽ. Không chỉ , cơ bụng của cũng rõ nét.

Chẳng trách mấy cô gái trẻ cứ thấy rời mắt nổi.

Đó là còn nhắc tới cái vẻ phong lưu khuôn mặt , mỗi cất giọng cũng đủ khiến mặt đỏ tim đập.

Tô Hảo nghĩ ngợi lung tung một hồi, dần dần thấy buồn ngủ.

Đến khi cảm giác mép giường lõm xuống, cô mới nữa mơ màng tỉnh giấc. Vừa mở mắt , liền thấy Chu Dương đang để cô gối đầu lên cánh tay , còn con trai thì xếp bên cạnh . Thậm chí còn kéo thanh chắn giường lên, đề phòng thằng bé lăn xuống.

Tô Hảo thầm nghĩ, thật Chu Dương yêu thương Chu Gia Diễn.

Sáng sớm hôm .

Miên Miên cựa quậy trong lòng cô, Tô Hảo cũng thức giấc.

Cô theo phản xạ đầu sang, liền thấy Chu Gia Diễn đang bụng Chu Dương, chớp chớp mắt .

Chu Dương gác một tay lên trán, đôi mắt dài hẹp con trai, rõ ràng cả hai bố con đều chút sững sờ, hoặc chút lúng túng.

Vài giây , Chu Gia Diễn bò xuống, chui lòng Chu Dương, giả vờ ngủ tiếp.

Chu Dương nhướng mày. Anh đầu Tô Hảo, Tô Hảo mỉm , ôm Miên Miên rúc sang đó, khẽ hôn lên chiếc cằm lún phún râu của .

Khóe môi Chu Dương khẽ nhếch lên.

Ngay đó, cất giọng: “Chu Gia Diễn, con lấy lòng bố cũng vô dụng thôi, con vẫn nuôi dạy theo kiểu kham khổ mới .”

Thân hình bé nhỏ của Chu Gia Diễn khẽ run lên.

Một lát , bé lặng lẽ bò xuống khỏi bụng Chu Dương, chui về phía Tô Hảo, vùi đầu lòng cô.

Chu Dương bật dậy, chỉ con trai, tức tối với Tô Hảo: “Em , trong mắt thằng nhóc , chỉ là một tờ tiền thôi! Em mà xem, nhỏ tâm cơ thế !”

“Thấy bố thích chỗ nào thì con chui chỗ đó chứ gì, Chu Gia Diễn?” Anh đưa tay túm lấy cổ áo con trai.

Chu Gia Diễn vùi mặt lòng Tô Hảo tu tu, Tô Hảo tức đá bụng Chu Dương một cái: “Cút , nó mới mấy tuổi mà.”

Chu Dương: “…”

Ăn sáng xong, hai kéo vali cửa.

Sắc mặt Chu Dương vẫn còn u ám, mãi tới khi hạng thương gia của máy bay, Tô Hảo nhắm mắt thèm để ý tới .

Vài giây , Chu Dương dậy, cầm lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên cô.

Anh còn dịu dàng vuốt mặt cô, thì thầm: “Vợ ơi, lên lịch trình , em xem ?”

Tô Hảo mở mắt, . Chu Dương khẽ mỉm , trong mắt lộ rõ vẻ lấy lòng.

Tô Hảo: “Đưa đây.”

*

Trước đây ai từng là đến Đạo Thành, Chu Dương đặt vé tới Đạo Thành. Sau khi xuống máy bay, Chu Dương thuê một chiếc xe địa hình, chất hành lý lên xe, đó bế Tô Hảo ghế phụ. Tô Hảo xé bọc lấy chai nước khoáng, lên xe cầm lấy vặn nắp giúp cô, hai cùng uống chung một chai.

Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, mùa chính là thời điểm nhất trong năm. Tô Hảo tựa lưng ghế, khóe môi tủm tỉm, ngoài cửa sổ.

Chu Dương khởi động xe, liếc cô một cái, chỉ thấy góc nghiêng dịu dàng của cô, những sợi lông tơ mịn da như đang nhảy nhót ánh mặt trời. Chu Dương khẽ bật , kéo lỏng cổ áo, dáng vẻ phong lưu, lái xe rời .

Cố Diệp Phi

Tô Hảo lấy điện thoại , gọi điện báo bình an cho nhà.

Hai đứa nhỏ tranh chuyện với cô qua điện thoại, Tô Hảo mỉm liếc Chu Dương một cái, : “Bố đang lái xe đấy, Miên Miên chuyện với bố ?”

“Muốn ạ!” Miên Miên cất giọng trong trẻo .

Tô Hảo bật loa ngoài, Miên Miên liền hét to: “Bố ơi!”

“Bố đây.” Chu Dương bật đáp.

“Bố đang lái xe ạ?”

“Ừ, bố đang lái xe.”

“Khi nào bố về ạ?”

Tô Hảo bật một tiếng. Chu Dương nhướng mày: “Có lẽ sẽ một thời gian nữa đó.”

“Wow.” Miên Miên oà lên một tiếng, Chu Gia Diễn ở đầu dây bên tiếp lời: “Bố ơi, bố nhớ đưa về sớm nha, bố về cũng ạ.”

Chu Dương: “… Thằng nhóc thối nữa.”

Tô Hảo khúc khích, tựa lưng ghế, Chu Dương. Chu Dương cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai vợ chồng chạm , giọng điệu của Chu Dương dịu dàng hơn nhiều.

Tô Hảo đưa điện thoại qua, trò chuyện thêm với hai đứa nhỏ và bố một lát, ngắm thành phố xa lạ ngoài cửa xe, trong lòng bắt đầu thấy nhớ nhà.

Sau khi cúp máy, Tô Hảo hỏi: “Chồng ơi, thẳng tới Á Đinh luôn ?”

“Tới khách sạn nghỉ ngơi một đêm , sáng mai lái xe tới Khang Định.” Chu Dương đáp.

Tô Hảo khẽ ừ một tiếng, cô đặt tay lên đùi, một lát cô lén lút với tay sang, kéo lấy ngón tay Chu Dương. Tay đang đặt bảng điều khiển, cảm nhận động tác của cô, khẽ bật , đưa tay nắm chặt lấy tay cô.

Tô Hảo đỏ mặt.

Xe chạy đến khách sạn đặt , hai vợ chồng cùng ăn tối, tối đến thì dạo phố ăn vặt, còn hát dạo ở quảng trường, Thành Đô về đêm thật sự lãng mạn.

Tô Hảo khoác tay Chu Dương, : “Đồ ăn ở đây cay thật đấy.”

Chu Dương nhéo cằm cô: “Để xem, cay đến lở mồm nào.”

Tô Hảo trừng mắt lườm một cái. Chu Dương khẽ bật , quảng trường đang hát, hai một lúc mới về khách sạn.

Sáng hôm , họ xuất phát Á Đinh.

họ thể tới đó ngay mà còn nghỉ Khang Định một đêm, tới ngày thứ ba mới đặt chân đến Á Đinh.

Trong suốt chuyến , Tô Hảo đều theo sát Chu Dương.

Chu Dương chụp hình, Tô Hảo mặc váy hai dây đỏ, tạo đủ các dáng bên hồ Sữa. Chu Dương mặc sơ mi và quần dài, xổm xuống, cổ đeo chiếc máy ảnh DSLR, ngắm phụ nữ vẻ ngoài dịu dàng nhưng ánh mắt đầy vẻ quyến rũ , liên tục “tách tách” chụp nhiều tấm.

cưng chiều đến mức càng ngày càng .

Sự đắc ý phun trào trong lòng Chu Dương.

Buổi tối, hai nghỉ trong khách sạn tại Á Đinh. Kiến trúc khách sạn ở đây khác hẳn với thành phố, mang đậm phong cách dân tộc thiểu , lấy hai màu đỏ và vàng chủ đạo, tựa như sắc lá phong.

Đèn treo trang trí giường cũng là lá phong đỏ.

Chu Dương đè lên Tô Hảo. Cô đỏ bừng mặt, mái tóc dài xõa vai, sức cô đấu , đành để mặc cho Chu Dương chủ động ôm eo cô, cúi xuống hôn lên tai cô, còn nhẹ nhàng c.ắ.n lấy dái tai cô.

Mồ hôi chảy xuống theo trán Tô Hảo, trượt dọc theo cổ.

Chu Dương cúi xuống hôn những giọt mồ hôi đó.

Trong lúc mơ màng…

Anh như thấy chiếc đèn treo đầu đang đung đưa, nhưng cũng chẳng bận tâm, chỉ siết chặt lấy cô, kéo cô cùng xuống, xoay , hôn lên môi cô, thì thầm: “Nếu thể ngược quá khứ, yêu em từ thời cấp ba.”

“Anh sẽ bao giờ cho Đường Nhuệ chút cơ hội nào.”

Tô Hảo tóm lấy vai , đẩy .

Chu Dương bật .

Đêm đó, gió nổi mây vần, mặt hồ Sữa cuộn trào sóng nước lặng xuống.

Khung cảnh bỗng đảo ngược.

Màn hình máy tính mắt hiện chữ “Over”.

Chiếc màn hình to lớn, máy tính dày nặng, Chu Dương nheo mắt, nhất thời phản ứng đang ở , chỉ là bên cạnh đặt một chai thủy tinh ghi chữ “Sprite”.

Anh bật dậy, kéo ghế , cúi đầu tay , hai bàn tay nắm , cảm giác chân thực rõ ràng.

Chu Dương cúi xuống liếc góc màn hình.

200…

Đầu thế kỷ 21.

Là đầu thế kỷ 21.

Tiệm net , Chu Dương nhớ , là ở Giang Thành. Lúc , cảm nhận ánh mắt từ phía . Anh đầu , lập tức trông thấy Tô Hảo đang ở cửa, trong lòng ôm một cái giỏ tre, buộc tóc hai bên, mặc một chiếc váy màu xám.

Tô Hảo chớp mắt , đó bỏ chạy.

Chu Dương l.i.ế.m môi, theo phản xạ lập tức đuổi theo.

Ngoài trời nắng gắt, bóng dáng nhỏ bé phía suýt nữa thì vấp ngã. Ánh mắt Chu Dương hốt hoảng, lập tức lao tới, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo cô lòng.

Tô Hảo giật hoảng hốt, lắp bắp: “Chu… Chu…”

Tóc cô thoang thoảng mùi cỏ non.

Chu Dương cong môi, nở nụ xa: “Chu gì cơ? Em gọi hết xem nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-92-ngoai-truyen-6.html.]

Tô Hảo sững .

Cả cô cứng đờ như tượng.

Giỏ tre tay cô rơi xuống đất, bụi cát b.ắ.n tung lên. Tô Hảo vùng khỏi lòng , lùi về mấy bước, b.í.m tóc rũ xuống ngực, cô dám thẳng .

Rồi cô bỏ chạy, quên luôn cả giỏ tre.

Chu Dương yên tại chỗ, cúi xuống xuống, thấy bên cạnh giỏ mấy bông hoa rơi . Anh nhặt hoa bỏ trong giỏ, xách nó lên.

Trong lòng thầm nghĩ…

Hình như lúc là lúc khi Tô Hảo bắt đầu chủ động theo đuổi .

Chu Dương đung đưa giỏ tre trong tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ về phía căn nhà nhỏ bên ruộng lúa.

Từ xa thấy Tô Thiến đang ở cửa trò chuyện cùng bố Tô.

Lũ gà con mặt đang vỗ cánh tập bay. Tất cả những hình ảnh đều chân thật đến kỳ lạ.

Chu Dương vội , siết chặt nắm tay, đ.ấ.m mạnh bức tường bên cạnh. Cơn đau và m.á.u tươi lập tức trào .

Chu Dương khựng , cúi đầu dòng m.á.u đang chảy, cảm nhận sự đau đớn chân thực đó.

Ngay đó, thấy tiếng kêu kinh hãi.

Anh ngẩng đầu về phía đó.

Chỉ thấy Tô Hảo đang ban công tầng hai, ánh mắt đẽ đầy lo lắng và hoảng hốt. Giây tiếp theo, cô xoay chạy xuống lầu.

Chu Dương vẫn yên, chờ cô.

Quả nhiên, Tô Hảo cầm theo lọ t.h.u.ố.c sát trùng và bông gòn bước đến mặt .

dám thẳng , chỉ dám liếc từ cổ trở xuống: “Sao đ.ấ.m tường ?”

Giọng cô dịu dàng nhưng lí nhí như thể sợ hãi dám lên tiếng.

là Tô Hảo khi còn trẻ. Chu Dương tựa lưng tường, trong lòng trào dâng niềm vui: “Em xem?”

“Em nghĩ tại đ.ấ.m tường?”

Cô gái mắt ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Tại ?”

Chu Dương : “Em đoán thử ?”

Anh cố ý trêu cô, vô cùng xa.

Tô Hảo hiếm khi nhiều với như , khuôn mặt cô đỏ bừng, khẽ lắc đầu: “Đưa tay cho em xem…”

Chu Dương nhướng mày: “Làm gì? Em bôi t.h.u.ố.c cho ?”

Tô Hảo giật nảy , tưởng rằng vui, vội vàng đưa lọ t.h.u.ố.c sát trùng và bông cho : “Anh tự bôi .”

“Em… hậu đậu lắm.”

Chu Dương: “…”

Anh nhúc nhích, một giây mới đưa tay . Mu bàn tay vẫn còn dính máu.

Tô Hảo thấy thì đau lòng lắm, nhưng cô dám chạm , chỉ chấm nhẹ t.h.u.ố.c sát trùng cẩn thận lau vết thương cho .

Chu Dương liếc mắt cái nhận : Tô Hảo sợ , nhưng cũng tiếp xúc với .

Anh mím môi, cố ý tiến thêm một bước.

Tô Hảo giật , lùi về vài bước, nhưng Chu Dương tóm lấy vai cô: “Không em…”

Không em thích ?

thốt lời đó.

Tô Hảo ngẩng đầu , gương mặt đỏ bừng, trong đôi mắt chỉ hình bóng : “Gì ạ?”

Trong lòng Chu Dương thoả mãi, khẽ cong khóe môi : “Không gì.”

Tô Hảo càng đỏ mặt hơn, cúi đầu tiếp tục giúp bôi thuốc. Sau đó cô còn cúi xuống, khe khẽ thổi nhẹ lên vết thương một cái.

Hơi thở mềm mại quấn quanh mu bàn tay , khiến Chu Dương gần như ôm chầm lấy cô. Anh khẽ cất tiếng: “Tô Hảo .”

“Dạ.”

Tô Hảo đang rút miếng bông, theo phản xạ đáp , ngay đó cô mới sực tỉnh, ngẩng đầu lên : “Anh… gọi em ạ?”

“Ừ, gọi em đấy.” Chu Dương cúi xuống, ánh mắt thẳng mắt cô: “Tô Hảo .”

Tô Hảo sững , cô bấn hết cả lên. Anh chủ động gọi tên cô . Trước đây luôn thờ ơ với cô, từng gọi tên cô nào. Lần nào cũng là cô chủ động bắt chuyện với .

Tô Hảo chớp mắt, lắp bắp: “Em… em…”

“Em cái gì? Hửm?”

Gương mặt trai của gần ngay mắt, khiến Tô Hảo thở . Cô nắm chặt lọ t.h.u.ố.c sát trùng và bông gòn, xoay bỏ chạy.

Chu Dương thẳng dậy, bóng lưng như thỏ con chạy trốn của cô, bật thành tiếng.

Đây chắc chắn là mơ. Một giấc mơ để bù đắp những nuối tiếc của .

Chu Dương cũng quá bận tâm đến cảm giác chân thực , xách giỏ tre trong nhà.

Ăn tối xong, ngoài đồng lúa vang lên tiếng ếch kêu. Tô Hảo rửa bát xong, lau tay, bước khỏi bếp.

Nhìn thấy Chu Dương đang tựa cửa nghịch điện thoại, cô mím môi, do dự một chút rón rén bước bên cạnh .

Chu Dương nghiêng đầu liếc cô một cái.

Đôi mắt dài hẹp ánh lên tia như như . Tô Hảo mím chặt môi , suýt nữa chạy mất.

Cô tự nhủ kiềm chế ngập ngừng hỏi: “Anh… ngoài dạo một chút ?”

“Em dẫn .”

Tuy đây đầu đến đây, nhưng Tô Hảo vẫn vai trò của một chủ nhà, cũng thêm thời gian ở bên .

Chu Dương cất điện thoại , cong môi : “Được thôi.”

Anh đồng ý một cách dứt khoát đến bất ngờ.

Tô Hảo dám tin tai . Cô tháo tạp dề , lúc xuống mới phát hiện tạp dề đến thế nào, cô bối rối, định treo lên.

Chu Dương : “Đáng yêu đấy chứ.”

Tay Tô Hảo đang treo tạp dề liền khựng .

Trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, hai bóng , một một .

Tô Hảo theo Chu Dương, còn thì lười biếng liếc hai bên ruộng lúa, khóe mắt khẽ liếc qua mặt nước, thấy bóng dáng cô in xuống đó.

Tiếp đó, đột nhiên dừng bước, cô.

Tô Hảo giật , vội dừng bước, cũng . Sau đấy cảm thấy bản quá lộ liễu, cô liền sang chỗ khác.

Chu Dương cúi xuống, khẽ hỏi: “Em lấy cúc áo của ?”

Tô Hảo sững sờ, ánh mắt vô thức chiếc cổ áo đang để mở của .

Cô ngây mất một lúc.

Sao lấy cúc áo?

Tô Hảo lau tay, ngón tay khẽ cuộn , nhẹ giọng : “Em… thể lấy ?”

Chu Dương ngắm gương mặt xinh của cô, Tô Hảo chẳng đổi là bao, dù sinh con nữa, thì nét mặt cô vẫn .

Lúc trong ánh mắt cô lấp lánh mồn một tình cảm cô dành cho .

Tâm trạng Chu Dương vô cùng vui vẻ. Anh nắm lấy đầu ngón tay cô, dẫn cô chạm cổ áo . Ngón tay cô thon dài, mềm mại, nhịn nổi mà cứ lưu luyến sờ nắn mãi tay cô.

hề gì, chỉ chăm chú đầu ngón tay run rẩy của , chạm chiếc cúc áo của .

Chu Dương nghiêng đầu khẽ, khóe môi cong lên đầy vẻ xa.

Tô Hảo khẽ run lên, dùng sức giật mạnh.

Chiếc nút áo thứ hai rơi tay cô.

Chu Dương nhướng mày hỏi: “Còn áo len ? Em đan xong đúng ?”

Tô Hảo ngờ chuyện đó, cô một tiếng, túm chặt chiếc cúc áo lòng bàn tay, theo phản xạ : “Để em lấy cho .”

Nói xong, cô xoay chạy thẳng về nhà.

Chu Dương đút tay túi, bước nhanh theo , trong lòng vui vẻ nghĩ: Chỉ cần lấy cái áo len đó, đời coi như viên mãn .

Thế nhưng, chỉ một giây , trời đất cuồng. Chu Dương cứ thế rơi xuống. Tới khi hồn, giữa một sân nhà giống như khu tập thể cũ.

Trong sân, bày đầy bàn tròn phủ khăn đỏ, xung quanh là giấy cắt trang trí đỏ rực vui tươi, trong tay cầm một tấm thiệp hồng.

Viền thiệp cứng cáp đ.â.m lòng bàn tay, đưa nó lên .

Tên thiệp in rõ: [Đường Nhuệ] [Tô Hảo]

Cả Chu Dương lạnh toát, thấy âm thanh vang lên từ bên ngoài: “Tránh , tránh , cô dâu chú rể đến !”

Anh ngoái đầu ngoài, thấy Tô Hảo đang khoác tay Đường Nhuệ bước .

Cả hai mặc áo cưới đỏ rực, chậm rãi bước lên bậc thềm.

Bông hoa cài n.g.ự.c Tô Hảo rơi xuống.

Đường Nhuệ cúi nhặt lên giúp cô.

Tô Hảo nhận lấy, dịu dàng mỉm , vành tai Đường Nhuệ đỏ bừng.

Ngay đó, họ sóng đôi qua mặt . Chu Dương tung một cú đá, hất đổ cả một bàn tiệc, chặn ngay mặt họ.

Hai giật dừng . Tô Hảo đầu sang, cô giật . Đường Nhuệ thì cau mày khó hiểu: “Anh là ai?”

Chu Dương chẳng thèm để ý tới ai. Anh bước thẳng tới mặt Tô Hảo, siết chặt lấy vai cô: “Đi với .”

Trong mắt Tô Hảo hiện lên sự nghi hoặc.

Đường Nhuệ sa sầm mặt: “Anh cái gì ? Anh linh tinh cái gì đấy?”

Chu Dương hất mạnh tay Đường Nhuệ , nắm chặt lấy cánh tay Tô Hảo: “Đi với .”

Lúc Tô Hảo mới hồn, sức giãy giụa: “Anh gì thế? Anh ? Hôm nay là ngày cưới của em mà!”

“Em kết hôn ?” Chu Dương nghiến răng : “Em kết hôn. Em lấy chứ!”

Tô Hảo hiểu rốt cuộc đang gì. Cô thấy tấm thiệp cưới trong tay , cầm thiệp tới đây ? Anh tới đây gì cơ chứ?

Tô Hảo theo bản năng về phía Đường Nhuệ cầu cứu.

Đường Nhuệ lập tức kéo cô lưng che chở, nhanh chóng gọi .

Đám từ phía ập tới giữ chặt lấy Chu Dương.

Chu Dương giãy giụa, ánh mắt vẫn chằm chằm Tô Hảo.

Anh trông thấy Tô Hảo đang cầu xin sự cứu giúp từ Đường Nhuệ, cô đang cầu cứu Đường Nhuệ ư?

Sự đau đớn chạy thẳng từ lòng bàn chân lên, tim như x.é to.ạc . Chu Dương gạt phăng những đang giữ lấy , tay đầy máu, lao về phía Tô Hảo.

Tô Hảo siết chặt lấy cánh tay Đường Nhuệ, nép lòng .

Chu Dương hét lớn: “Không… !”

Cơn ác mộng quá chân thực.

Giây tiếp theo, Chu Dương trong phòng khách, bên tai vang vang tiếng Đường Nhuệ và Tô Hảo đang l..m t.ì.n.h trong phòng. Cô đang kêu đau…

“Á…”

Chu Dương lao đến, đẩy cánh cửa .

vẫn thấy Tô Hảo : “Anh nhẹ chút… …?”

“Tô Hảo ơi… Tô Hảo em ơi…” Nắm đ.ấ.m của máu, trượt xuống theo cánh cửa, thấy hết thứ, quá thật, quá khủng khiếp.

“Dingdoong…”

Chiếc đèn chùm lá phong đỏ ngừng đong đưa. Bên ngoài le lói ánh sáng mờ ảo.

Chu Dương bỗng bật dậy giường, nhất thời nhận đang ở .

Anh xuống tay , nắm tay máu.

“Tô Hảo em ơi…” Anh ôm lấy Tô Hảo ngay, nhưng chỉ mò mẫm một trống rỗng.

Chu Dương hoảng hốt, lập tức lật tung chăn, lao xuống giường. Chiếc khăn tắm tùy tiện quấn ngang hông.

“Tô Hảo em ơi! Vợ ơi, vợ ơi…”

Anh như kẻ mất hồn, loạng choạng chạy ngoài. Bộ dạng của khiến những khác hú hồn hú vía.

Anh chạy đến bên lan can, trông thấy chiếc đèn chùm lá phong đỏ thì bình tĩnh hơn. Vài giây , về phòng, run rẩy đẩy cửa phòng tắm . Tô Hảo mặc váy ngủ màu đen, miệng ngậm bàn chải đ.á.n.h răng, nghiêng đầu : “Hửm?”

Tiếp , cô thấy sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi. Tô Hảo hoảng sợ, vội vàng bước tới, đưa tay sờ lên mặt : “Anh thế?”

Ngón tay cô còn ướt nước, nhưng nóng hôi hổi.

Chu Dương đưa tay ôm chặt lấy eo cô, siết mạnh đến mức cô đau.

Giọng khàn khàn: “Chúng về Lê Thành nhé?”

Tô Hảo chuyện gì xảy .

đang run rẩy.

Cô cũng ôm chặt lấy , hôn lên thái dương , dịu dàng : “Được , về thôi. Em cũng định với , em nhớ các con .”

“Anh cũng .” Anh đáp.

Lần họ về bằng máy bay riêng.

Đang là ba giờ chiều, nắng ở Lê Thành đang gắt.

Chu Dương ôm eo Tô Hảo, bước lên bậc thềm, nhà.

Chu Gia Diễn đang đếm tiền, bên cạnh là Miên Miên đang gặm quả táo.

Hứa Hàng đối diện, cô bé ăn cầm khăn giấy lau miệng cho cô bé.

Tô Hảo nhào tới ôm chầm lấy hai đứa trẻ: “Gia Diễn, Miên Miên!”

Chu Dương ba con.

Mọi thứ xuất hiện mắt chân thật vô cùng. Anh , chống tay lên khung cửa, nước mắt nhòe ướt khóe mi.

Một lúc lâu , mới , bước đến bên họ.

Anh mỉm , ôm trọn Tô Hảo và hai đứa trẻ lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán từng .

“Anh yêu em, yêu các con.”

Bọn họ là tất cả của .

Nếu kẻ nào dám tổn thương bọn họ…

Anh, Chu Dương, sẵn sàng hóa thành ác quỷ.

HẾT

Loading...