Nào ngờ, trong lúc còn đang chờ xuống nước, thì nhà niêm phong tra xét.
Lục gia vốn là đại tộc trăm năm, đến đời Lục Diệu thì ngoài mặt còn vẻ phong quang, thực chất rỗng ruột từ lâu.
Hậu bối chẳng ai năng lực gánh vác, chỉ dựa mấy già gắng gượng chống đỡ.
Sớm là tòa nhà xiêu vẹo, chỉ chờ một trận gió là đổ.
Lần trị tội, bắt nguồn chỉ vì một kẻ trẻ tuổi nhà họ Lục giữa phố trêu ghẹo nữ tử nhà lương thiện, mà là nha của phủ công chúa.
Nha bẩm báo lên công chúa, công chúa cho tra xét, ai ngờ tra Lục gia tàng trữ muối lậu.
Hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ điều tra diện.
Kết quả tra một , chuyện bẩn thỉu to nhỏ mà Lục gia từng đều phơi bày ánh sáng.
Ngay cả chuyện năm nào tháng nào, đứa cháu nhỏ nhất nhà họ Lục cướp mất cây kẹo hồ lô của bạn chơi cũng khui .
Toàn bộ nhà họ Lục cách chức, tịch biên gia sản, đày đến Mạc Châu.
7
Huynh trưởng nghỉ phép, hiếm dịp cả nhà cùng dùng bữa.
Tổ mẫu : "Phật tổ phù hộ, may mà A Tĩnh gả Lục gia, tránh một kiếp nạn."
Mẫu : "Tất cả đều nhờ Cẩm nhi."
Bà hiệu cho Nam Cẩm.
Nam Cẩm liền mở lời: "Ta từ sớm Lục gia sẽ gặp chuyện, nhưng biểu tỷ một lòng một đặt nơi Lục Diệu, sợ tỷ tin, chỉ đành giả vờ câu dẫn , phá hỏng hôn sự của hai ."
Nàng tươi : "Biểu tỷ, tỷ sẽ giận đấy chứ? Ta cũng là vì cho tỷ thôi."
Ta ngây .
Tài thật, đến cả cái cớ mà cũng bịa ?
"Biểu vì mà hy sinh lớn như thế, thể giận chứ?" – Ta còn chân thành hơn cả nàng .
Hồng Trần Vô Định
Nàng thuận thế mà trèo, mật gắp thức ăn cho :
"Ta ngay biểu tỷ sẽ nhỏ nhen như . Có điều biểu tỷ nên cho rõ, kẻo liên lụy đến cả nhà thì ."
Ta xoay xoay cổ tay, thẳng mắt nàng :
"Dạo tay ngứa, tìm luyện thử một phen."
Nàng lập tức im re, rụt như con chim cút, dám động đậy.
Tổ mẫu đầy từ ái:
"A Tĩnh cũng lớn , thể cứ nghịch ngợm như hồi còn nhỏ, thu bớt tính tình , thì khó kiếm nhà chồng tử tế."
Lại sang Nam Cẩm:
"Con xưa nay hiểu chuyện, nhưng chuyện thỏa đáng. Dù tiện thẳng với A Tĩnh, cũng nên với trưởng bối một tiếng. Tỷ trong nhà mà tranh giành nam nhân, truyền ngoài chẳng ho gì."
Nam Cẩm nay luôn vẻ ngoan ngoãn mặt tổ mẫu, mẫu luôn miệng đỡ, nên tổ mẫu đối với nàng vài phần thiện cảm.
từ chuyện nàng tranh giành Lục Diệu với , tổ mẫu bắt đầu chút lòng.
Mẫu vội : "Con bé với , chuyện ."
Huynh trưởng cũng phụ họa: "Cẩm nhi vẫn luôn hiểu chuyện, như A Tĩnh, cả ngày chỉ la hét đòi đánh , chẳng dáng tiểu thư chút nào."
Nhờ phúc của Nam Cẩm, với trưởng xưa nay vẫn hòa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-lam-phien-ta-ta-muon-tinh-tinh/chuong-3.html.]
Hắn tên là Vương Vũ, mà chẳng võ công.
Ta tên là Vương Tĩnh, chẳng hề yên tĩnh chút nào.
Hai chỉ cách hai tuổi, thuở nhỏ thì đánh , lớn lên thì cãi , chẳng ai chịu thua ai.
Nghe , lạnh: "Kẻ tám lạng, nửa cân. Huynh cũng chẳng chút dáng vẻ nam nhi nào cả."
Hắn tức đến mức mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.
Nhị và tam bụm miệng trộm.
Mẫu trừng mắt : "Con bớt , trưởng con khó khăn lắm mới về một chuyến, đừng chọc giận nó."
Phụ đập mạnh đũa xuống bàn: "A Tĩnh sai."
Rồi tiếp, "Trẻ con cãi cọ , cha đừng xen ."
Mẫu : "Lớn tướng cả còn cãi , chẳng gì về tình nghĩa ."
Phụ : "Vậy thì đánh luôn?"
Mẫu : "..."
Tổ mẫu: "Thật là náo nhiệt quá!"
8
Khi tin đồn Trần Sinh bất lực lan truyền khắp nơi, Lục Diệu từ trong lao truyền lời ngoài, rằng gặp và Nam Cẩm.
Nếu chỉ gặp riêng , thì chẳng thèm để ý đến .
gặp cả hai chúng , nên bỗng thấy hứng thú.
Nam Cẩm cũng ý nghĩ giống hệt , ban đầu nàng định , nhưng sẽ , liền lập tức đổi chủ ý.
Chuẩn đó, chúng đến gặp Lục Diệu.
Hắn chẳng còn là công tử con nhà thế gia nuông chiều như , tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm, gần mùi.
Nam Cẩm cau mày, che mũi tỏ vẻ ghét bỏ.
Lục Diệu chúng đầy quyến luyến và bịn rịn, ánh mắt như mang tình ý sâu nặng.
"Hãy quên , những chuyện xưa cũ cứ coi như mộng ảo trăng hoa."
Ta: "..."
Chỉ thấy vô cùng cạn lời.
Ta gì.
Nam Cẩm bật khẩy: "Ngươi bớt tự đa tình . Nếu biểu tỷ thích ngươi, ngươi tưởng sẽ liếc mắt ngươi lấy một cái?"
Lục Diệu trừng lớn mắt, như thể thể tin nổi.
"Ngươi gì?"
"Sao thế, ở trong ngục lâu quá đến lỗ tai cũng điếc ?"
Nam Cẩm chẳng còn giữ dáng vẻ dịu dàng mặt như xưa, giọng đầy chua chát và gay gắt, "Từ nay về , ngươi với chính là mây với bùn, chớ với ai là chúng từng quen ! Có gặp ngoài đường thì cũng như quen!"
Lục Diệu c.h.ế.t lặng, như thể nhận nàng là ai.
Nam Cẩm chẳng buồn phí thêm lời, bịt mũi xoay bỏ .
Lục Diệu như tan nát cõi lòng, cúi gằm mặt chẳng dám , sợ cũng sẽ những lời cay nghiệt.