Mẫu vội :
“Nó với con, con cả.”
Ca ca cũng :
“Cẩm nhi xưa nay hiểu chuyện, giống A Tĩnh, suốt ngày đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t, chẳng dáng vẻ nữ nhi chút nào.”
Nhờ phúc của Nam Cẩm, và ca ca vốn chẳng hòa thuận.
Huynh tên Vương Vũ, nhưng chẳng chút võ công nào.
Ta tên Vương Tĩnh, nhưng một chút cũng chẳng yên tĩnh.
Chúng chỉ cách hai tuổi, nhỏ thì đánh , lớn thì cãi , chẳng ai chịu thua ai.
Nghe thế, lạnh:
“Kẻ tám lạng nửa cân, chẳng cũng chẳng dáng vẻ nam nhân ?”
Ca ca tức đến mặt đỏ “bừng” một cái, y như m.ô.n.g khỉ.
Nhị và Tam bụm miệng trộm.
Mẫu trừng :
“Con bớt vài câu, ca ca con khó khăn lắm mới về một chuyến, đừng chọc giận nó.”
Phụ nặng nề ném đũa xuống bàn:
“A Tĩnh sai.”
Lại : “Bọn nhỏ đấu khẩu, chúng lớn đừng xen .”
Mẫu :
“Lớn thế mà còn cãi , chẳng tình nghĩa gì cả.”
Phụ tiếp:
“Thế thì đánh thẳng luôn ?”
Mẫu : “……”
Tổ mẫu hào hứng :
“Thật náo nhiệt quá ha!”
8
Tin tức Trần Sinh bất lực truyền khắp trời, lúc Lục Diểu từ nội ngục truyền lời , gặp và Nam Cẩm.
Nếu chỉ gặp riêng , chẳng thèm để ý.
một gặp cả hai, lập tức nổi hứng.
Nam Cẩm cũng nghĩ giống , vốn dĩ nàng định , , liền đổi ý ngay.
Sắp xếp thỏa thứ, chúng gặp Lục Diểu.
Hắn chẳng còn là vị công tử quyền quý hưởng lạc như nữa, tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm, còn bốc mùi khó ngửi.
Nam Cẩm khinh bỉ che mũi .
Lục Diểu đầy tình ý, nỡ chúng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-lam-on-ta-muon-yen-tinh/5.html.]
“Coi như quên , những chuyện đều chỉ là ảo mộng hư vô.”
Ta: “…”
Thật sự cạn lời.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Ta chẳng đáp.
Nam Cẩm khẩy:
“Ngươi bớt tự luyến , nếu biểu tỷ thích ngươi, ngươi tưởng sẽ liếc ngươi ?”
Lục Diểu đột ngột trừng to mắt, dám tin:
“Nàng gì?”
“Thế nào, ở trong ngục lâu quá nên tai cũng điếc ?”
Nam Cẩm chẳng còn dịu dàng trong mắt như , giọng cay nghiệt, chua chát:
“Từ nay ngươi với chính là mây với bùn, đừng với khác là quen ! Gặp cũng coi như quen!”
Lục Diểu ngây ngốc, như thể nhận nàng.
Nam Cẩm chẳng buồn phí thêm lời, che mũi lưng bỏ .
Lục Diểu như sắp vỡ vụn, cúi đầu dám , sợ cũng buông lời khó .
Ta khẽ : “Lục công tử, bảo trọng.”
Hắn “oa” một tiếng bật :
“A Tĩnh, là với nàng, phụ nàng, chỉ nàng mới thật lòng với .”
Nước mắt nước mũi tèm lem một mặt.
Nói thật, cũng thấy ghét bỏ.
Ta và Nam Cẩm cùng một cỗ xe ngựa, nhưng lúc thì mới phát hiện nàng đợi .
Nàng mà bỏ !
Ta mắng mỏ về, bỗng gọi lưng:
“Vương cô nương.”
Quay đầu , liền thấy một công tử vận bạch y, môi đỏ răng trắng, mặt mày tuấn mỹ như ngọc, thoáng chút quen mắt.
Lửa giận của bỗng tan biến, giọng cũng mềm :
“Không công tử là…”
Người khẽ mỉm :
“Tại hạ Trần Sinh.”
9
Trần Sinh.
Thế tử của Tĩnh Hải vương.