Ta trợ giúp nàng, đợi nàng  lên ngai vàng, nàng sẽ phong   nữ vương gia đầu tiên của Đại Dận.
 
Công chúa nắm tay , ánh mắt đầy yêu thương:
 
“Đứa trẻ ngoan, nương  là   lầm ngươi.”
 
Ta: “…”
 
19
 
Ta ở  phủ công chúa hai ngày.
 
Đến ngày thứ ba, phụ   nghỉ phép,  mới trở về nhà.
 
Chuyện trong yến hội,   sớm cho  báo  cho phụ . 
 
Ông  sẽ cho  một lời công đạo.
 
Vừa về đến nhà, còn  kịp  thỉnh an phụ , thì mẫu   tìm .
 
Bà gầy rộc, đôi mắt đỏ hoe.
 
“A Tĩnh, mẫu   những năm   ủy khuất con.” 
 
Bà : 
 
“Mẫu   đối chất với cữu cữu con và  nhà bên đó. Năm xưa mẫu  rơi xuống nước, quả thật là do Cẩm Nhi sơ suất.”
 
“ bất kể mẫu  vì  ngã xuống nước, thì việc di mẫu con vì cứu mẫu  mà c.h.ế.t là sự thật  thể chối cãi. Bà  quả thật  cứu mạng mẫu ! Quân tử xét việc chứ  xét tâm!”
 
“Cẩm Nhi   sai , những chuyện con kể , nó cũng   cố ý. Nó mất mẫu , trong lòng bất an, sợ mẫu  bỏ rơi, nên mới tranh sủng với con. Lần  nó cũng   dạy dỗ ,   sẽ  còn nữa, con tha thứ cho nó !”
 
Ta lặng lẽ  bà, trong lòng     cảm xúc.
 
Bà đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y :
 
“Xem như mẫu  cầu con, con  xin giúp phụ  con, đừng để phụ  con đuổi Cẩm Nhi . Nó   công chúa ghét bỏ, danh tiếng  hỏng , nếu chúng  còn đuổi nó, nó còn con đường sống nào nữa?”
 
Lúc đó  mới ,  khi phụ   chuyện yến hội, ông  lập tức hạ lệnh  đưa Nam Cẩm trả về Nam gia.
 
Lần  mẫu     lời độc địa thế nào cũng vô ích. 
 
Phụ    quyết tâm.
 
 cuối cùng, vẫn  đuổi  Nam Cẩm .
 
Bởi vì Nam Cẩm treo cổ .
 
Một dải lụa trắng treo cổ   xà nhà, tuy  cứu kịp, nhưng đến nay vẫn  tỉnh.
 
Nếu  sợ nó c.h.ế.t giữa đường  vu oan cho nhà , phụ   hẳn  bắt  khiêng nó về .
 
“A Tĩnh, di mẫu con  cứu mạng mẫu , chúng    ơn báo đáp chứ,  thể  kẻ vong ân bội nghĩa .”
 
Ta chậm rãi rút tay về,  nổi giận, chỉ nhàn nhạt hỏi:
 
“Người  từng nghĩ qua , nếu như  đó nó vu oan con thành công, thì con sẽ thế nào? Lòng  độc ác, hãm hại tỷ , đầy mồm dối trá,  còn đắc tội với công chúa, con còn  đường sống ?”
 
Bà sững sờ, một lúc lâu  mới :
 
“ chẳng  là nó  thành công ? Con chẳng    cả ? Còn nhờ họa  phúc, trở thành nghĩa nữ của công chúa…”
 
Ta  nhịn  bật .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-lam-on-ta-muon-yen-tinh/13.html.]
Ta :
 
“Nếu  thật  báo ân, thì lấy một dải lụa trắng treo cổ , một mạng đền một mạng!”
 
“Con, con, con…” 
 
Bà run rẩy cả , rõ ràng  mắng , nhưng     lý, đành nghẹn .
 
Ta  tìm phụ , mẫu  vẫn luôn theo , cố gắng khuyên nhủ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta  với phụ :
 
“Con  đến phủ công chúa ở lâu dài. Tuy mẫu  con  phận cao quý, nhưng bên   bao giờ  ai  cận, trong phủ  hiu quạnh, con  con gái  thể  tận hiếu.  phụ  yên tâm, khi nào phụ  nghỉ phép, con sẽ trở về thăm phụ .”
 
Phụ  trầm ngâm chốc lát:
 
“Cũng .”
 
Mẫu  ngơ ngác, một lúc lâu  mới nhận , “mẫu ” mà   đến chính là công chúa,   bà.
 
Bà tức đến xanh cả mặt:
 
“Con     nhà, tại    sang nhà  khác ở lâu dài?”
 
Ta ngước mắt, lạnh nhạt  bà:
 
“À, thì  là  cũng .”
 
Bà ngẩn , hồi lâu mới gượng gạo :
 
“Cẩm Nhi thì khác.”
 
Ta gật đầu:
 
“ là khác, nó tiện, còn  thì ngu.”
 
Bà  tức đến run rẩy như chiếc lá trong gió,  mắng :
 
“Sao   sinh  thứ con cái   dạy dỗ như con chứ!”
 
Ta gật đầu,  khẳng định thêm:
 
“ , ai bảo con  mẫu  sinh  mà   mẫu  nuôi dạy .”
 
20
 
Trước khi rời ,  đến thăm Nam Cẩm. 
 
Muốn sai lui hết bọn hạ nhân trong phòng, nhưng mẫu  sợ   hại nàng , nên  chịu.
 
Phụ  liền sai  giữ chặt mẫu  . 
 
Bà ở  lưng  la lớn:
 
“Nếu con dám động đến một cọng tóc của Cẩm nhi,  sẽ  nhận con nữa!”
 
Nam Cẩm yên tĩnh   giường, sắc mặt tái nhợt, mí mắt khẽ run.
 
Ta khẽ thở dài:
 
“Ta  ngươi giả vờ, đừng giả nữa. Giả thêm nữa thì mẫu   sẽ lo lắng mà c.h.ế.t mất thôi. Lúc đầu bà  đúng là vì  báo ân, nhưng ngươi thông minh, ngoan ngoãn,   lấy lòng, nên dần dần bà thật sự xem ngươi như con gái ruột. Trong lòng bà, ngươi nặng hơn  nhiều.”
 
“Ta sắp  ,   sẽ  về nữa. Tất cả trong nhà  đều là của ngươi, ngươi đừng  loạn nữa. Mẫu  ngươi cứu mẫu  , cũng   để ngươi sống trong thù hận. Sau  hãy sống thật  cùng mẫu  , đừng  bà  đau lòng thêm.”