9.
Tạ Lưu trở về khi khuya, vẫn một trong sân, trong lòng đầy cánh hoa quế rụng xuống.
“Chủ tử, nhà?” Hắn nhíu mày y phục mỏng manh của , cởi áo ngoài đắp lên .
Ta đáp lời, chỉ lặng lẽ ngẩn ngơ.
Hắn dường như cảm nhận điều gì, cơ thể ấm áp phủ lên, đè chiếc ghế kêu kẽo kẹt rung lắc, “Đã xảy chuyện gì?” Tạ Lưu ôm lấy , thì thầm bên tai.
Ta lắc đầu, kéo cổ áo lật một cái, chễm chệ hông từ cao xuống. Nụ hôn nồng nàn rơi xuống, Tạ Lưu mở to hai mắt, thần sắc kinh ngạc.
Giây tiếp theo, liền nóng lòng đáp , thậm chí kích động c.ắ.n rách môi .
“Lần đầu tiên chủ động như , Chủ t.ử đang thưởng cho ?” Hắn thở dốc giữ chặt eo , chấp nhận sự dẫn dắt của .
Tư thế tốn sức, mũi giày lắc lư chạm đất, hông lên xuống nhấp nhô… Khi tình cảm đến cao trào, dùng sức kéo tóc dài của Tạ Lưu, buộc ngửa đầu l.i.ế.m hôn n.g.ự.c .
Âm thanh ái quấn quýt vang vọng trong sân, Hệ Thống liên tục báo điểm thiện cảm, nhưng lọt bất cứ điều gì.
“Hôm nay Chủ t.ử thật nhiệt tình.” Tạ Lưu ôm âu yếm, tóc vương mùi thơm của hoa quế vàng, vô cùng dễ chịu.
Ta im lặng một lát, rời khỏi vòng tay , “Tạ Lưu, ngươi thể... đừng g.i.ế.c phụ ?”
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Sự dịu dàng mặt ngưng đọng ngay lập tức. Mặc dù hành động của chúng gần gũi, nhưng cả hai đều hiểu rõ, mối thù m.á.u biển hận là cái gai đ.â.m sâu giữa chúng , nhắc đến nghĩa là tồn tại.
Mà bây giờ, trần trụi nhổ cái gai đó lên, kéo cả rễ xé toang một khe hở ở giữa chúng .
“Ta cứ nghĩ, chúng là cùng một loại .” Sau sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, Tạ Lưu tự giễu một tiếng, “Hóa , ngươi và là hai xa lạ, Vu Nhị công tử.”
10.
Tạ Lưu trở thanh lâu.
Mọi đều thể bám víu Vu Nhị công t.ử thành công, ngay cả ch.ó cũng xong, chỉ xứng đáng hành hạ trong chốn ăn chơi.
Ta , thanh lâu mới là căn cứ của . Mụ Tú bà luôn mắng c.h.ử.i đ.á.n.h đập , thực chất thu thập tin tức của các quan to quyền quý giúp . Chỉ còn thiếu bước cuối cùng, sẽ thể thu lưới bộ.
Trong con hẻm nhỏ, trùm bao tải, đ.á.n.h cho mấy kẻ tiểu nhân nhai chuyện Tạ Lưu lưng một trận tơi bời.
Nhìn bọn chúng hốt hoảng bỏ chạy, quăng cây gậy cà nhắc trong tay, đầu từ xa Tạ Lưu đang cúi đầu khúm núm ở cửa thanh lâu. Trên cổ còn chiếc vòng cổ tặng nữa.
‘Ký chủ, ngươi những điều ở nơi nam chính thấy ý nghĩa gì chứ? Thiện cảm của nam chính đối với ngưowia…’
‘Câm miệng, !’ Ta quan tâm đến chỉ thiện cảm lạnh lẽo đó nữa, đầu rời ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-lam-cau-nua-lam-nguoi-di/chuong-6.html.]
‘Ấy Ký chủ, ngươi đấy? Đây đường về nhà mà!’
‘Ai về nhà ? Từ hôm nay, sẽ về Vĩnh An Bá Phủ.’
11.
Bây giờ Vu Lương qua đời, những đứa con khác của phụ đều đến tuổi trưởng thành, Bá phủ, ông trông già nhiều, thái độ đối với cũng hòa nhã hơn.
Còn về Liễu phu nhân, ngờ một chút cũng đến gây sự với , chỉ là mỗi giáp mặt, bà đều một cách âm u, một lời rời .
Hôm nay, phụ hỏi đến Tạ Lưu, rõ ràng là nghi ngờ cái c.h.ế.t của Vu Lương liên quan đến , “Nghe Tiểu Lưu con đuổi khỏi nhà, về chốn phong nguyệt ?”
“...”
“Lần chuyện hoang đường của hai đứa bàn tiệc sẽ truy cứu nữa, nhưng dù cũng là một hài t.ử đáng thương, là con chuộc về, đến phủ nô bộc, cũng coi như lời giải thích với Tạ tướng quân.” Phụ lời lẽ thành khẩn, giống như một bậc trưởng bối từ bi.
Ta thầm , ông tưởng rằng để Tạ Lưu ở mí mắt, thể khiến Vĩnh An Bá Phủ mang tiếng thơm tình nghĩa, tiện thể còn tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t cái họa , thật là sợ c.h.ế.t quá nhanh.
“Thôi ! Tạ Lưu bẩn cứng đầu, nô bộc trong phủ .” Khoát tay một cái, từ chối đề nghị của phụ .
Sắc mặt ông ngay lập tức trở nên khó coi, “Bảo ngươi thì !”
“Ngài sợ công t.ử Vĩnh An Bá lui tới chốn phong nguyệt, lan truyền ngoài thì khó ?”
Phụ hừ lạnh một tiếng, sự khinh bỉ trong mắt nhanh che giấu, “Trước đây ngươi còn ít ?”
Ta quả nhiên lời nào để .
Lần nữa gặp Tạ Lưu, cung kính dẫn tương phòng, xin phép rời .
“Khoan !”
“Vu Nhị công t.ử còn dặn dò gì?” Hắn cúi đầu, chịu một cái.
“Phụ bảo chuộc ngươi về phủ, chắc là nghi ngờ cái c.h.ế.t của Vu Lương .”
Tạ Lưu hừ lạnh một tiếng, thấy lòng buồn bực.
“Đây là ý gì, báo tin ? Ngươi bảo đừng g.i.ế.c Vu Hách, còn cần gì giả nhân giả nghĩa.”
“Tạ Lưu! Ngươi nhất định kiểu ?!”
Biết rõ thể ăn dịu dàng, nhưng tự tai những lời đầy gai nhọn , vẫn nhịn nổi nóng.