ĐỪNG GIẢ VỜ NGOAN NỮA - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:13:38
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 5

 

Ánh mắt chạm , đoán nổi đang nghĩ gì.

 

gọi , chỉ thêm một cái, .

 

Bản năng khiến lập tức dậy đuổi theo.

 

Phía , Giang Tiêu cũng hấp tấp :

 

“Mẹ, bọn con nha!”

 

Vừa bước khỏi nhà hàng, liền Giang Tiêu nắm lấy cổ tay.

 

“Hứa Thất Thất, em đừng loạn nữa ?”

 

vùng mạnh thoát :

 

“Anh bệnh ?”

 

Anh im lặng vài giây :

 

“Anh chia tay với Lữ Vi .”

 

nhướn mày.

 

Thế thì liên quan gì đến ?

 

Và cái vẻ mặt đau khổ như hi sinh to lớn trời?

 

như một kẻ ngốc.

 

Anh thẳng , giọng trầm xuống:

 

“Anh nhận , thích từ đến giờ… là em.”

 

Thôi xong , nôn thật sự.

 

“Từ nhỏ đến lớn, luôn chọc ghẹo, hạ thấp em là sai. Em giận là đúng. em giận chẳng vì để ý ? Đó là vì em thích đúng ?”

 

giơ tay, lắc nhẹ ngón trỏ.

 

“Anh bớt ảo tưởng .”

 

Anh cau mày:

 

“Đừng tưởng em và Trình Nhất An căn bản chẳng yêu đương gì cả.”

 

gật đầu:

 

“Ừ, hiện tại thì .”

 

Anh khựng :

 

“Có nghĩa là… em thích ?”

 

im lặng một lúc, gật đầu:

 

“Phải. thích thích từ lâu .”

 

Từ bao giờ nhỉ?

 

Là năm lớp mười? Hay lớp mười một?

 

còn nhớ rõ nữa.

 

chỉ nhớ hình bóng ngang lớp , ánh sáng buổi chiều chiếu lên nửa khuôn mặt nghiêng và tim lúc đó bỗng đập sai nhịp.

 

Nhớ cờ phát biểu, ánh mắt đều đổ dồn về phía , cũng ngẩng đầu lên , lặng lẽ mỉm trong đám đông.

 

nhớ rõ… cái buổi chiều cẩn thận từng chữ trong lá thư tỏ tình, đặt nó ngăn bàn , chính mắt thấy vứt nó thùng rác.

 

Khi mới hiểu thậm chí còn chẳng là ai.

 

ngã xe ở sân bóng rổ, bởi vì ghi bàn và … mải nên để ý đường.

 

giận dữ hắt rượu Giang Tiêu ở quán bar, quan tâm , mà bởi vì Trình Nhất An mặt ở đó và xem là trò mặt .

 

Còn chuyện hồi cấp ba, bôi kem trị mụn dẫn đến dị ứng là vì hôm cùng lên sân khấu nhận bằng khen cuộc thi.

 

Đó là cơ hội hiếm hoi để cạnh .

 

mặt sưng vù, xin nghỉ.

 

Khi em suy nghĩ thử xem, thích ?

 

chỉ đáp rằng: Em vốn thích . Thích từ , lâu .

 

nhắn tin cho Trình Nhất An hỏi đang ở nhưng trả lời.

 

đoán chắc thấy cảnh ăn với Giang Tiêu, hiểu lầm gì đó.

 

thì ghét nhất là hiểu lầm.

 

Thế là chạy đến ký túc xá nam, cửa đợi .

 

Ngồi mỏi thì , mỏi xổm, từ bảy giờ… đợi đến chín giờ tối.

 

Khi Trình Nhất An xuất hiện, thì đang co ro bồn hoa cửa.

 

Anh khựng vài giây, hỏi:

 

“Sao ở đây?”

 

nhỏ giọng đáp:

 

“Đợi… đợi .”

 

Anh cũng xuống, ngang tầm với , ánh mắt dịu :

 

“Giờ đang căng thẳng ?”

 

lắc đầu:

 

“Không căng, chỉ thấy… tủi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-gia-vo-ngoan-nua/chuong-5.html.]

 

“Tủi gì?”

 

“Anh trả lời tin nhắn.”

 

Anh sững , lôi điện thoại trong túi , màn hình tắt ngóm, gãi đầu:

 

“Điện thoại hết pin mất . Xin nhé.”

 

khẽ ho, cố giữ bình tĩnh:

 

“Không , em… em tha cho .”

 

Anh bật , giọng trầm và mềm:

 

“Đi dạo chút ?”

 

“Chắc … em lâu quá, tê chân .”

 

Anh phì , đầy vẻ bất lực.

 

đỏ mặt, đang định gì đó để bớt ngượng thì bất ngờ cúi xuống, vòng tay qua chân , bế bổng lên.

 

“Lần chắc quen ?.”

 

Câu đó nhẹ nhàng đến mức khiến tim như nổ tung.

 

Chúng dọc bờ hồ nhân tạo trong trường.

 

Bước chân dài, dáng thong thả, ánh đèn phản chiếu mặt nước lấp lánh.

 

nghĩ mãi, quyết định rõ chuyện ban trưa:

 

“Ờm… chuyện hồi trưa, em ăn với Giang Tiêu là vì tới. Không… gì khác .”

 

Anh ngạc nhiên:

 

“Sao chuyện ?”

 

“Em sợ hiểu lầm.”

 

“Sao sợ hiểu lầm?”

 

cúi đầu, trả lời.

 

Anh hỏi:

 

“Vậy giờ là em đang dỗ ?”

 

vẫn im, nghĩ một lúc nhẹ gật đầu.

 

Anh nhướn mày, như :

 

“Biết dỗ khác ?”

 

do dự, túm nhẹ vạt áo , kéo kéo:

 

“Dỗ nè.”

 

Trong tích tắc, Trình Nhất An vòng tay ôm lấy eo , còn kịp phản ứng thì cúi đầu, hôn xuống.

 

Khi gần như thở nổi nữa, mới nới chút nhưng chỉ để tiếp tục hôn nữa, chậm rãi và sâu hơn.

 

Sáng hôm , đến lớp trong trạng thái… đầu óc mơ hồ, hổ lâng lâng.

Mà khi bước phòng học, thấy Trình Nhất An đang ở hàng ghế cuối, càng hoang mang hơn nữa.

 

Anh cong ngón tay, hiệu cho gần.

 

cúi đầu, chậm rãi đến, xuống cạnh .

 

“Tiết em phần thuyết trình nhóm ?”

 

gật đầu.

 

“Cố gắng cho , sẽ thưởng.”

 

ngẩn :

 

“Thưởng gì ạ?”

 

Anh nghiêng , cúi xuống sát tai , giọng khẽ đến mức chỉ thấy:

 

“Được sờ cơ bụng.”

 

đỏ mặt đến tận mang tai.

 

Cái mà nắm rõ sở thích của thế chứ!

 

Đến lúc lên thuyết trình, nhớ nổi gì nữa.

 

Cứ ánh mắt của là đầu óc trống rỗng, miệng lắp bắp mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi.

 

Thuyết trình kết thúc, liền vỗ tay đôm đốp, tiếng vang cả phòng.

 

Giáo sư nhíu mày xuống:

 

“Hình như từng thấy , học lớp ?”

 

Trình Nhất An bình thản đáp:

 

“Không ạ.”

 

“Vậy đến đây gì?”

 

“Nghe hộ nhà.”

 

Cả lớp bắt đầu ồ lên, rộ.

 

bục tìm cái lỗ chui xuống.

 

Giáo sư là một lớn tuổi khẽ đằng hắng:

 

“Người nhà của ai, giơ tay nhận .”

 

Dưới ánh mang tính đe dọa của Trình Nhất An, chậm chạp giơ tay lên, bàn tay run run.

 

 

Loading...