Dựa vào bình luận, tôi tua thẳng tới khúc trọng sinh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:55:07
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8.
Phủ đệ Phó gia – giờ ngọ.
Phó Thành bị Phó Trạm giám sát rất chặt, mỗi trưa đều ăn ngay tại viện học, tranh thủ từng phút mà dùi mài kinh sử.
Khi ta dắt Phó Húc đến nơi, thằng bé kia vừa ăn xong.
Ta liếc qua phần cơm còn sót lại trước mặt nó, ba món mặn, ba món chay, trình bày tinh xảo chẳng kém phần cơm ta đang dùng.
Sáng nay ta không chọn nó, trong bụng thằng nhỏ chắc chắn có oán khí.
Quả nhiên, thấy ta đến mà nó không thèm hành lễ, chỉ trợn mắt lườm ta.
Ta lạnh giọng hừ một tiếng:
“Ăn không hết thì bày lắm làm gì, ngươi tưởng bạc của Thẩm Nam Tịch ta là gió thổi đến chắc?
“Đây là phần ăn của thứ tử đấy à?”
Một câu khiến lũ người hầu cạnh Phó Thành rụng rời, quỳ rạp xuống đất như lúa gặp gió, run như cầy sấy.
Phó Thành cắn răng, tức tối bật lại:
“Đây là bạc của nhà họ Phó ta!”
Ta nhếch môi, đưa mắt quét một vòng, giọng nói lạnh đến nỗi sương đông cũng phải vỡ vụn:
“Ồ? Vậy ai trong các ngươi nói cho ta nghe thử xem, số bạc này thật là của nhà họ Phó à?”
Phó Trạm vốn chỉ là kẻ xuất thân từ quân ngũ, hôm nay có thể mặc gấm vóc, hưởng vinh hoa phú quý, chẳng phải đều nhờ vào sính lễ ta mang tới sao?
Trước đây ta chẳng buồn chấp nhặt mấy đồng bạc lặt vặt này. Nhưng bây giờ đã rõ ai là người đ.â.m sau lưng mình, vậy ta còn phải để kẻ thù ăn ngon mặc đẹp nữa sao?
editor: bemeobosua
“Về sau phần cơm trưa của Nhị thiếu chỉ được một món mặn, một món chay. Nếu ta còn bắt gặp vi phạm, ta cắt luôn bổng lộc của cả viện!”
Tiểu nha đầu hớt hải chạy tới can:
“Chỉ ăn chừng ấy thì thân thể Nhị thiếu gia làm sao chịu nổi?”
Ta cốc nhẹ vào trán nó:
“Đồ chưa thấy qua thế sự! Ăn no thì chỉ nghĩ đến ngủ, ăn ít thì mới tập trung học hành. Nếu không thì gọi là 'hàn song khổ độc' để làm gì?”
Tiểu nha đầu bị ta mắng cho sững người, lập tức im bặt.
Phó Thành thì tức muốn ói máu. Đang tuổi ăn tuổi lớn, bị cắt suất ăn thế này chẳng khác nào g.iết hắn từng nhát một.
Hận cũ chưa tan, thêm hận mới lại chất chồng, đôi mắt hắn đỏ ngầu lên như muốn phun lửa.
Tốt. Chính là lúc này!
Ta liếc nhìn Trương phu tử và Lưu phu tử đang thu mình vào góc, sợ tới mức không dám hé răng:
“Trương phu tử chỉ có công danh tú tài, dạy vỡ lòng cho thứ tử thì thôi cũng được. Nhưng bây giờ Húc ca nhi đã là đích tử rồi!
“Ta tới đây là để cho ông xin nghỉ. Sau này ta sẽ mời vị phu tử giỏi nhất kinh thành, mới xứng với thân phận hiện giờ của con ta!”
Trương phu tử lập tức cúi đầu nhận lệnh, không dám hó hé một chữ.
Ta quay sang bảo Phó Húc đi lấy đồ đạc:
“Sau này con cứ đến thư phòng của phụ thân học đi! Trong đó có cả đống bản cổ quý giá ta mang theo khi xuất giá. Học ở đó chắc chắn tiến bộ vượt bậc.”
Phó Húc mắt sáng như sao, ngước lên hỏi ta:
“Nương… nương ơi, con thật sự được học với vị phu tử giỏi nhất ạ?”
Ta cố ý liếc xéo, hừ một tiếng:
“Con nghi ngờ năng lực của nương à? Nương có tiền có quyền, muốn tìm người thế nào chẳng được! Cứ chờ mà xem!”
Khóe mắt ta khẽ liếc sang, bắt gặp hàm răng Phó Thành đang nghiến ken két, tưởng chừng như sắp vỡ vụn ra từng mảnh.
Ta liền cười khẽ, chốt lại từng chữ như đinh đóng cột:
“Quan trọng nhất chính là trong thư phòng phụ thân con có đám bản cổ mẹ để lại, toàn là bảo vật tiền cũng không mua nổi.
“Có được chúng, con muốn đỗ trạng nguyên cũng chỉ là chuyện cầm tay nhấc bút.
“Tất cả những thứ đó… nương chỉ dành riêng cho một mình con!”
9.
Ta dắt Phó Húc trở lại Tịch Chỉ viện, sau đó bảo nó lui xuống nghỉ. Nó và Thẩm nương tử vẫn ở chung một phòng, ta lấy cớ là tách ra thì lại phải bẩn thêm một gian phòng của ta.
Ngồi trên giường, ta ngó ra ngoài cửa sổ, thấy đám nha hoàn đi tới đi lui vội vã, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem nên để ai đi dò la tin tức giúp mình.
Lý ra, đám nha hoàn ta mang từ vương phủ đến đều là người đáng tin. Nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đến cả Phó Trạm mà cũng là đồ ăn cháo đá bát, thì bên cạnh ta, còn có ai thực sự là người tốt?
Tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, vì không thể chắc chắn mọi chuyện có thể đi theo đúng quỹ đạo ta mong đợi không nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dua-vao-binh-luan-toi-tua-thang-toi-khuc-trong-sinh/chuong-4.html.]
editor: bemeobosua
Đột nhiên, những dòng chữ quen thuộc lại hiện lên trước mắt:
【Trời ơi con gái tui sao mà thông minh dữ vậy trời! Kế ly gián này dùng quá đỉnh!】
【Phó Thành đúng là đầu heo, dám đốt cả thư phòng của Phó Trạm, vãi đạn thật!】
【Xem ra đời trước nó đỗ trạng nguyên cũng là nhờ nữ chính đổ tiền đổ bạc vào mua thôi!】
【Phó Trạm vừa nhận tin, tức đến méo cả mặt, ha ha ha ha ha!】
【Con nít mới là loài đáng sợ nhất!】
……
Ta nhìn đống chữ cuộn nhanh như gió, một vài chỗ vẫn chưa hiểu hết, nhưng đại thể đã nắm được nội dung.
Phó Thành quả nhiên làm đúng như ta đoán, để ngăn mấy bản cổ quý kia rơi vào tay Phó Húc, hắn đốt luôn cả thư phòng của Phó Trạm.
Vậy là bằng chứng giả kia cũng tiêu hủy theo.
Nghĩ đến đây, tâm trạng ta vô cùng khoái trá, leo lên giường đánh một giấc ngon lành.
Trong mơ, ta đang vung đao c.h.ặ.t đ.ầ.u Phó Trạm, thì bỗng nhiên có người mạnh tay lay ta dậy. Mắt mũi lờ mờ mở ra, liền thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Phó Trạm.
Ta lập tức nổi điên, hét lên: “Ch,ết đến nơi còn dám trừng ta?!”
Phó Trạm bị hù cho giật nảy, rồi nhanh chóng nheo mắt lại hỏi: “Ch.ết gì cơ?”
Lúc này ta mới tỉnh hẳn, mặt tỉnh bơ nhìn hắn: “À, ta tưởng mình còn đang mơ. Trong mơ có một kẻ chuyên lừa gạt ta, đang bị ta chặt đầu. Ta nhận nhầm chàng thành hắn thôi.”
Sắc mặt Phó Trạm nhất thời muôn màu rực rỡ, đẹp không tả nổi.
“Ngủ mơ sao? Nàng còn ngủ được à?!”
Ta vừa bò dậy vừa chậm rãi mặc áo ngoài: “Sao vậy, xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì khiến Hầu gia chúng ta giận đến mức này?”
“Nàng quản gia kiểu gì vậy hả? Trước mặt bọn trẻ con còn nói mấy lời như 'bản cổ', khiến cả thư phòng ta bị thiêu rụi!”
Ta liếc hắn một cái, nhàn nhạt đáp: “Cháy thì cháy, xây lại là được. Ta bỏ tiền mà còn chẳng gấp, chàng gấp cái gì?”
Dứt lời ta lại nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, thư phòng chàng giấu thứ gì không tiện thấy ánh sáng à?”
Sắc mặt Phó Trạm lập tức trắng bệch, cố hít sâu trấn định rồi chống chế: “Không có! Chẳng qua là trong đó có công văn, giờ cháy rồi thì phiền phức lắm!”
“Chàng mới về có một ngày, trong thư phòng làm gì đã có công vụ?”
Ta nheo mắt chất vấn: “Nói! Chàng giấu cái gì trong đó? Không phải là… giấu một ả đàn bà đấy chứ?”
Phó Trạm bị ta ép đến cuống cuồng, giọng cũng lớn hẳn: “Có người ch,ết thì ta còn đứng đây nói chuyện với nàng được à? Nàng đừng có càn quấy nữa! Dù có giàu đến đâu cũng không được vung tiền như rác!”
Ta đứng dậy, thong thả đi rót một chén trà: “Tiền là của ta, ta muốn tiêu sao là chuyện của ta.”
“Không lẽ, Phó Trạm chàng là Hầu gia một phủ, lại nghĩ của hồi môn của nương tử là của chàng à?”
Ta mạnh tay ném chén xuống bàn, chiếc chén sứ men lam tinh xảo lăn xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Phụ thân ta còn chưa ch,ết đâu!”
Phó Trạm cuối cùng cũng hốt hoảng, giọng bắt đầu run rẩy: “Nàng… nàng biết cái gì rồi?”
Ta giả vờ ngạc nhiên: “Hử? Chàng che giấu ta điều gì à? Không phải có liên quan đến phụ vương ta đấy chứ?”
“Không, không có, làm gì có chuyện đó!”
Chưa nói dứt câu, hắn đã quay đầu bỏ chạy.
“Ta còn có công vụ phải tâu với Thánh Thượng, đi trước!”
Ta nhìn bóng lưng chạy trối ch.ết kia, hắng giọng làm bộ gọi với theo: “Này, chàng còn chưa nói thư phòng bị cháy thế nào đó! Nếu để ta tra ra có kẻ cố ý phóng hỏa, ta đánh gãy chân hắn!”
“À đúng rồi, chàng vừa nhắc đến chuyện ta nói ‘bản cổ’ bên tai Phó Thành, lẽ nào là do Thành ca nhi làm?”
Chân Phó Trạm đang bước xuống bậc thang thì khuỵu luôn một cái, suýt nữa ngã nhào.
“Không có ai phóng hỏa cả, là do trời hanh khô!”
Ta nhìn bóng hắn chạy té khói, hừ lạnh một tiếng: “Ta nói là làm đấy! Không chỉ đánh gãy chân đứa con cưng của chàng, ta còn sẽ cho chàng gãy luôn một chân!”