Bà còn nước mắt để rơi.
Đôi mắt phủ một lớp màng mờ đục, cả khuôn mặt đóng đầy vảy nước mắt khô.
Làn da nhăn nheo, vàng vọt bám chặt lấy khung xương gầy trơ trụi, trông chẳng khác nào một xác ướp thối rữa.
Ngoài cửa sổ nhỏ, ánh trăng lặng lẽ tràn lạnh lẽo thánh khiết như ánh sáng của sự cứu rỗi.
Cố thêm chút nữa bà.
Con… vẫn còn việc để nhờ bà đấy.
Dạo , bố sống yên với kế và “ trai” của lắm.
Mẹ kế càm ràm:
“Cái bà già thối tha cứ gào gào suốt ngày, ngủ nổi, quầng thâm mắt sâu như rãnh đào đây !”
“Anh trai” ăn bánh bao phụ họa:
“ đó! Bà im lặng một lúc con mới ngủ , mà ngủ chút hét! Ai mà học hành cho nổi!”
“Bố, là thuê phòng ngoài vứt bà đó !”
Ngốc thật.
cố tình đợi tụi bay ngủ mới bóp họng bà .
Chính là tụi bay mất ngủ, để thế nào là sống dở c.h.ế.t dở.
Bố nổi trận lôi đình, đập cả đũa xuống bàn:
“Đừng lấy bà cái cớ! Không tại mày gây họa ngoài thành phố thì tao việc gì về cái xó !”
“Thuê nhà á? Tiền mà thuê?!”
“Lo mà học hành cho tử tế ! Không đậu đại học thì đừng mặt tao!”
Mẹ kế đành ngậm miệng, sang trút giận lên .
“Cái tô mì hôm nay mặn quá! Mày định con tao c.h.ế.t khát ?!”
chẳng buồn đáp, chỉ ngước đồng hồ.
“Anh ơi, gần muộn đó. Mình học thôi!”
Hắn tên là Hùng Cương, học lớp 12.
Người cao nhưng cái béo phệ.
Mỗi ngày ngoài việc nhà, còn đạp xe chở đến trường.
“Cái bà già đó phiền c.h.ế.t ! Lại tụt điểm kiểm tra của tao nữa!”
Tụt điểm vì bà … vì mày mê game thì mày tự .
đạp xe thật mạnh, tươi rói:
“Không ! Em tin mà! Tối em bịt miệng bà để mất ngủ!”
“Vẫn là em gái hiểu chuyện!”
Hắn đưa tay xoa xoa lưng , khiến buồn nôn đến mức nổi da gà.
Tới cổng trường, đưa cho tiền móc trộm từ ví bố.
“Dạo bố giữ tiền kỹ quá, em dám lấy nhiều…”
Hùng Cương bĩu môi:
“Vô dụng! Có nhiêu đây thì mua cái skin mới nào?!”
“Em xin , em… cũng …”
“Hừ! Đợi gì ở mày nữa! Tao tự lo!”
Hắn hậm hực bước trường.
, cầm chỗ tiền còn trong túi, rẽ sang tiệm net gần đó.
Tiếng ồn ầm ĩ đầy tai.
mở trình duyệt, gõ thanh tìm kiếm tên của Hùng Cương.
Giữa biển thông tin mênh mông…
…mắt sáng lên.
Ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ hắt , Hùng Cương lén lút cửa, giơ điện thoại lên gương mặt tham lam phản chiếu rõ màn hình.
trong căn kho tối om, ăn hạt dưa khẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dua-chau-gai-hieu-thao/chuong-4.html.]
“Tặc tặc… Cháu ngoan của bà đang lén bố với kế của con trò kìa. Chắc định bán mấy cái video đó kiếm tiền vì mấy cái skin game rác rưởi thôi!”
giễu:
“ là cha từ con hiếu!”
Bà nội rõ ràng chịu nổi cú sốc, bắt đầu gào lên loạn xạ.
“Đừng gào! Câm !”
Hùng Cương xông , bắt gặp cảnh đang bịt miệng bà:
“Cái miệng tàn phế mà cũng bịt ? Suýt chút nữa tao lộ đó!”
giả ngu:
“Lộ gì cơ?”
Hắn bực bội vò đầu:
“Không gì! Trông cho kỹ bà !”
Nói đá mạnh một phát bà nội đang giường:
“Ngày nào cũng gào , c.h.ế.t sớm cho ! Cản trở tao chuyện lớn!”
Chờ khỏi, cúi xuống, thì thầm tiết lộ một bí mật cho bà nội.
Bà xong liền hét lên như điên.
bịt thế nào cũng ngăn nổi.
Hùng Cương lao chửi vô dụng.
Bố và kế cũng kéo tới, mặt mày khó chịu bà vật vã giường.
Bà đầu về phía chiếc điện thoại mà Hùng Cương để bàn, gào to về phía đó.
Bố thấy kỳ lạ, cầm máy lên xem.
Không ngờ chạm đúng dấu vân tay cũ màn hình bật sáng, và âm thanh quen thuộc vang lên ngay lập tức.
Là những âm thanh rên rỉ… đầy mật.
Hùng Cương hoảng loạn lao tới cướp nhưng muộn.
Chiếc điện thoại vốn là máy cũ của bố ông cho , nhưng… hề xóa vân tay.
là ngu.
Bố thấy cảnh "diễn xuất xuất thần" của chính và kế, mặt lập tức biến sắc.
Ông rút thắt lưng lao đánh Hùng Cương.
Mẹ kế gào lên can:
“Thằng bé còn nhỏ mà! Nó gì ! Chắc ai xúi giục thôi!”
“Còn nhỏ cái gì! Không gì mà dám cưỡng h.i.ế.p ? Nếu vì nó gây chuyện, tụi bán nhà thành phố !”
“Giờ nó còn cả với cô? Tao đánh c.h.ế.t cái thứ con hoang !”
Mẹ kế ôm lấy :
“Đừng đánh nữa! Nó là con mà! Anh xót ? Đánh c.h.ế.t thì còn con trai nữa ?!”
cũng quỳ xuống, giả bộ run rẩy cầu xin:
“Bố ơi, đừng đánh nữa mà! Lỡ đánh gãy tay gãy chân thì ! Anh còn sắp thi đại học đó!”
Quả nhiên, câu đó khiến bố chững .
Chiếc thắt lưng trong tay ông dừng giữa trung.
“Lần tha cho mày! Lần mà còn mấy chuyện dơ bẩn như nữa, tao đánh cho mày chết!”
Không ai nhận ánh mắt của Hùng Cương lúc đó đầy oán độc và tàn nhẫn.
Chưa đầy một tuần , bà nội c.h.ế.t cô độc giường.
Khuôn mặt tím tái, bên mép giường đầy dấu móng tay rỉ m.á.u rõ ràng giãy giụa lâu.
Đáng tiếc, trong căn nhà ngoài … chẳng ai quan tâm.
Đám tang của bà chỉ và bố rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
Sau khi bà chết, ép nghỉ ở nhà, thuê kiếm tiền.
Bố :
“Con gái thì cũng lấy chồng, học nhiều gì vô ích!”