1
Từ thuở nhỏ, ta đã biết mình là đứa con được phụ hoàng ban cho Thục phi nuôi nấng.
Nàng đối đãi ta rất tốt, song trong cái tốt ấy, e rằng phần nhiều là vì lợi ích của gia tộc.
Ta từng lén nhìn mẫu phi ruột đối xử với tam ca, tràn đầy ôn nhu và sủng ái.
Ta rất đỗi hâm mộ.
Vì vậy, sau khi Thục phi qua đời, phụ hoàng đưa ta trở về bên mẫu phi ruột, lòng ta ngập tràn vui sướng.
Thế nhưng, nàng lại vô cùng ghét bỏ ta.
Ngay cả phụ hoàng cũng đã lãng quên ta.
Ta không phải cô nhi, nhưng sống chẳng khác chi kẻ mồ côi.
2
Vài năm trấn thủ biên cương, đến khi quay về kinh đô, mọi thứ đã trở nên xa lạ.
Mẫu phi vẫn như xưa, không hề thích ta, thậm chí cả hoàng tử phi cũng là người tam ca chê bỏ.
Khi bị vu oan tư thông cùng phi tần trong cung, ta mong nàng có thể nói giúp một lời.
Nhưng nàng chỉ nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét, khẩn cầu phụ hoàng nghiêm trị.
Ta biết, kẻ thực sự có tội là tam ca.
Thôi thì thôi vậy, xem như trả xong ơn sinh dưỡng, từ nay ta không còn nợ nàng gì nữa.
Từ khoảnh khắc ấy, ta thề rằng, về sau con ta, nhất định không phải sống như ta – cha không thương, mẹ không yêu.
Ta nguyện đem hết mọi điều tốt đẹp trên thế gian này, dành trọn cho chúng.
Phụ hoàng tam cung lục viện, còn ta, chỉ mong như Chu tướng quân nơi biên cương, đời này duy chỉ một người.
3
Lần đầu gặp gỡ nơi miếu đổ, ta vừa thoát một vụ thích sát.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nàng nhìn thấy ta, như thỏ con giật mình, vừa sợ vừa hoảng.
Ta xoa cằm, thầm nghi hoặc: người trong kinh khen ta tuấn mỹ, chẳng lẽ đều là nói ngoa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-noan/ngoai-truyen-te-vuong.html.]
Lần gặp tiếp theo, ta vừa liếc mắt đã nhận ra nàng.
Hẳn nàng cũng vậy.
Tốt lắm, chỉ cần nàng mãi “nhát gan” mà không gây chuyện, ta nguyện nuôi dưỡng nàng cả đời.
Để thử lòng ta có ghi hận, mẫu phi phái tâm phúc tới thăm dò.
Hôm ấy, ta đã hôn nàng.
Rồi thao thức suốt một đêm không chợp mắt.
4
Khi trúng xuân dược, thái y bảo không thuốc nào giải được, người đầu tiên hiện lên trong đầu ta — là nàng.
Là bậc quân tử, ép buộc người là điều không nên.
Thật có lỗi.
Từ đó, nàng càng thêm sợ ta.
5
Hay tin nàng mất, ta ngồi bất động suốt một đêm dài.
Vì đại cục, vì những người phía sau lưng ta, ta chỉ có thể ép bản thân không được đau buồn.
Nhưng ta vẫn không cam lòng, liên tục phái người tìm kiếm khắp nơi.
Cho đến khi có người từ phương Nam xa xôi mang về một chiếc khăn tay.
Nhìn những đường kim quen thuộc, ta nghiến răng căm giận, thầm nghĩ nếu tìm được nàng, nhất định sẽ đánh cho m.ô.n.g nàng nở hoa.
Nhưng nàng lại đang mang thai.
Ta nghĩ, thôi thì… đánh mình trước vậy.
6
Ta biết, nàng đối với ta không có bao nhiêu tình cảm.
Nhưng ta không sợ, vì thời gian còn rất dài.
Phải chăng… đúng thế không?
-Hết-