Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

ĐỒNG BẠN TRONG NHÀ MA - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-05-24 15:31:07
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nhớ, tôi đã nhìn thấy Hạ Nguyên trước khi chị ấy nhảy xuống sông Lam. Chị ấy thường mang theo một ít thức ăn và hoa quả để ném xuống sông, đôi khi còn mang theo một ít tiền giấy để đốt. Chị ấy cũng thường đến bờ sông để đọc và viết. Cô bé nhỏ ngồi trên bãi đất lầy lội bên sông và dùng một thanh gỗ nhỏ để tự nhắc lại những gì đã học được.

Dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì để làm nên tôi học được rất nhiều điều từ chị ấy. Có người chạy đến và hỏi chị ấy có phải đến đây để đồ cho em gái mình không? Câu trả lời của Hạ Nguyên vẫn không thay đổi: “Đêm qua tôi mơ thấy Vương Vương. E ấy nói rằng em ấy đói. Em ấy rất ham ăn khi còn sống. Cháu sợ em ấy đang đói ở dưới đó”.

Những người phụ nữ buôn chuyện liên tục thở dài: “Con đúng là một đứa trẻ chu đáo. Linh hồn của em gái con trên thiên đường chắc chắn sẽ bảo vệ gia đình con và giữ cho họ được an toàn”. 

Hạ Nguyên mỉm cười không nói gì. Vừa đi, những người phụ nữ kia thở dài nói: “Vợ chồng họ Hạ thật có tội. Hai đứa con gái ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, tại sao lại phải sinh con trai? Trên tivi vẫn luôn nói con gái là những chiếc áo bông nhỏ ngọt ngào nhất của cha mẹ. Chúng sinh ra đã có phúc khí nhưng lại không biết trân trọng. Đứa con trai sinh ra đã là một đứa ngốc nghếch. Đây chính là báo ứng. Có điều Nguyên Nguyên đang chịu khổ, sau này không chỉ phải nuôi cha mẹ phải mà còn phải chăm sóc một đứa em trai ngốc nghếch như một gánh nặng”.

“Vào ngày Vương Vương mất, mẹ con bé khóc rất nhiều. Tôi và dì ba cố kéo và khuyên can cô ấy, nhưng không thể lay chuyển được. Cô ấy ngất đi vì khóc và sau đó được bế về nhà. Vừa chạm vào cô ấy. Tôi cảm thấy cân nặng không ổn, chưa đầy 7 tháng sau khi Vương Vương mất, đứa con thứ ba đã chào đời. Còn gì khó hiểu nữa chứ?” 

“Cặp đôi này diễn thật giỏi. Lão Tứ Hạ khóc trước mặt mọi người, ngã vào trong quan tài nhỏ, đau lòng vô cùng. Khi quan tài sắp đóng lại, giả vờ lấy mấy tờ tiền nhỏ nát từ trong túi ra nhét vào lòng bàn tay Vương Vương, liên tục gọi con bé là con ngoan khiến người ta cảm thấy không thoải mái”.

“Con gái lớn tên là Hạ Nguyên, con gái thứ hai tên là Hạ Vương, trong tiệc đầy tháng, đôi vợ chồng cười rất mãn nguyện, liên tục nói nguyện vọng của mình đã thành hiện thực. Bà không thấy sinh nhật đầy tháng của Hạ Như Ý. Lão tứ Hạ cười đến mức mắt híp lại. Đó mới là thật sự mãn nguyện”.

Tôi vẫn nhớ chuyện đó, Hạ Nguyên không phải vô tình rơi xuống sông, mà là chị ấy tự mình nhảy xuống. Tôi muốn nâng chị ấy lên nhưng lại không thể chạm vào chị ấy. Tôi vội vã đi vòng quanh chị ấy, nhưng tay tôi đột nhiên nắm chặt và rồi tôi bất tỉnh. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã gắn bó với Hạ Nguyên. Tôi không biết phải đi đâu. 

Thiên Thanh

Tôi lục trong ba lô của Hạ Nguyên và tìm thấy một túi đựng tài liệu được niêm phong. Ngoài tờ Thông báo và 200.000 tệ tiền mặt, còn có một tờ giấy ghi: “Đến thành phố S học đại học và đừng bao giờ quay trở lại”. Sau đó tôi đến thành phố S và không bao giờ quay trở lại ngôi làng ven sông nữa. Tim tôi đập nhanh và nước mắt cứ rơi. Cảm xúc đến một cách đột ngột.

Vi Đình Sâm bất lực ôm chặt tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Sao em lại khóc”.

Tôi hỏi anh ấy: “Là Hạ Nguyên trao thân cho tôi đúng không?”.

Vi Đình Sâm dừng lại một chút rồi Hỏi: “Em nhớ ra điều gì à?”.

Tôi trả lời anh ấy: “Tôi nghĩ tôi là Hạ Vương”.

“Còn gì nữa không?”.

“Hạ Nguyên là chị gái tôi”. 

“Còn gì nữa?”.

Khi chị ấy ở dưới đáy sông, chị ấy kéo tay tôi, và tôi sống lại”.

Vi Đình Sâm giúp tôi lau nước mắt và hỏi tôi có suy nghĩ gì khác không. Có vẻ như tôi đã quên rất nhiều thứ. Nhưng tôi không thể nghĩ thêm được gì nữa nên chỉ biết nức nở lắc đầu: “Đây là những điều duy nhất tôi có thể nhớ được lúc này”.

Vi Đình Sâm hừ một tiếng, sau đó trả lời câu hỏi của tôi: “Em đoán đúng rồi, Hạ Nguyên đã tình nguyện”.

“Nhưng tôi, tôi đã chế.t nhiều năm rồi”.

“Tại sao phải bận tâm? Em chế.t khi mới 3 tuổi, cô ấy vẫn luôn muốn cho em nhìn thấy thế giới bên ngoài. Cô ấy học tập rất chăm chỉ vì muốn mang em rời khỏi ngôi làng ven sông. Những năm đó cô ấy vẫn luôn tìm người phá trận, giống như em mấy năm nay vẫn luôn tìm sư phụ đưa cô ấy trở về. Đáng tiếc kết quả cũng giống như em. Những người cô ấy gặp đều là kẻ lừa đảo”. Vi Đình Sâm nói rất nhỏ, như thể sợ làm tôi sợ. 

“Kết quả thi đại học của cô ấy vừa mới công bố, bố mẹ em đã nói rõ rằng họ sẽ không hỗ trợ cô ấy đi học đại học. Tất cả tiền bạc trong gia đình đều để lại cho em trai cô ấy. Em trai cô ấy không thông minh lắm, sức khỏe còn tệ hơn. Cậu ta là một đứa bị bệnh tật. Nhưng họ sẵn sàng chi tiền cho căn bệnh của con trai mình mà không phàn nàn gì, cho dù họ chi bao nhiêu tiền”.

“Tình trạng của Hạ Như Ý trở nên tệ hơn, phải cần phải phẫu thuật, chi phí ít nhất là 100.000 tệ. Hạ Nhân Đức và Cúc Mỹ Tâm - cha mẹ em đã để mắt đến Hạ Nguyên, muốn bán cô ấy cho một người đàn ông góa vợ ngoài 40 tuổi ở thôn bên làm vợ.

“Hạ Nguyên rất hợp tác, đợi 200.000 tệ sính lễ được chuyển đến nhà, sau đó cầm hết tiền bỏ trốn ngay đêm đó. Khi Cúc Mỹ Tâm nghe thấy tiếng động, bà ta lập tức bảo Hạ Nhân Đức dẫn người đuổi theo”. 

“Thời tiết rất xấu trong những ngày đó. Đêm đã khuya, không có chuyến xe nào đi vào thành phố. Cô ấy biết mình không thể bị bắt. Cô ấy nghĩ thà chế.t còn hơn bị trói đưa về để lấy một ông già”.

“Cô ấy nghe người khác nói rằng ma nước có thể vào bờ, miễn là chúng tìm được vật tế thần nên cô ấy cố tình chạy đến bờ sông, hi vọng cái chế.t của mình sẽ mang lại cho hai người một tia hi vọng”.

“Sau đó, anh đã hồi sinh và đưa cô ấy đến thành phố S, đến thế giới bên ngoài mà cô ấy vẫn luôn muốn nhìn thấy và muốn cho em thấy”. Vi Đình Sâm cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi rồi nói tiếp: “Sau đó em vào đại học. Trong thành phố có nhiều trường Đại học, khuôn viên trường chúng ta gần nhau. Anh đã yêu và chủ động tiếp cận em, theo đuổi em. Ban đầu em không đồng ý. Anh không đoán được suy nghĩ của em, anh chỉ biết được chuyện này sau khi hỏi Hạ Nguyên”.

“Sau khi chúng ta ở chung, anh nói anh không thể ngủ ngon ở ký túc xá. Căn hộ của em không xa khu Đại học, vì vậy chúng ta sống cùng nhau”.

Tôi không hiểu nổi: “Chẳng phải tôi là quỷ sao? một quỷ nước như tôi sao chị ấy lại không sợ?”.

“Không phải Hạ Nguyên, mà là em, lúc em ở sông Lam, trong sông còn có thủy quỷ nào khác không?”.

“Quỷ không phải là người, chúng có thể ngăn cản yêu ma, quái vật. Nhưng không ngăn cản được tà ác trong lòng người. Nếu vận mệnh của em yếu đi một chút, sự hình thành của nước sông Lam sẽ biến em thành tro bụi”.

“Vậy sao?”. Tôi bình tĩnh lại một chút, nắm lấy cổ áo của Vi Đình Sâm, lau mặt cho anh ta, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta nói: “Vậy Hạ Nguyên. Chị gái tôi, chị ấy cứ vậy mà bỏ đi sao?”.

“Cô ấy rời đi sau khi thấy mọi chuyện đều ổn với em. Cô ấy nói rằng cô ấy nhẹ nhõm vì anh đã chăm sóc em”.

Tại sao anh vẫn cố gắng quảng bá bản thân bất cứ khi nào có thể vậy? Tôi nhìn anh ta và hỏi một câu nữa: “Anh nói rằng tất cả thành viên trong gia đình chị ấy đều đã chế.t. Có chuyện gì vậy?”.

“Gã góa vợ muốn mua Hạ Nguyên làm vợ ban đầu đã đồng ý rằng 200.000 tệ chỉ là hình thức. Nhà họ Hạ sẽ đưa cho Hạ Nguyên một nửa làm của hồi môn, còn lại 100 tệ sẽ trả lại cho ông ta. Sau đó ông ta mất cả tiền lẫn người. Ông ta cảm thấy mình bị vợ chồng họ hạ lừa, vì vậy ông ta nổi giận và g.i.ế.c người trong cơn thịnh nộ, gi.ết sạch cả ba người trong gia đình rất dứt khoát”.

“Đây có phải là sự báo ứng không?”.

“Là chó cắn chó. Nếu có báo ứng, bọn họ hẳn phải chế.t đột ngột sau khi dìm chế.t em”. 

Tôi rất ngạc nhiên: “Các nhà ngoại cảm không tin vào nghiệp chướng sao?” 

Nụ cười của Vi Đình Sâm không che giấu được sự châm biếm: “Nhìn Dung Hy kìa, cô ấy xinh đẹp và tốt bụng, nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, Tần Vũ Âm xúi giục người hâm mộ cô ấy bắt nạt một người bình thường trên mạng, khiến người ta tự tử bằng thuốc ngủ. Sở Tây Trì, Lý Chiến, Viên Độ, ai trong số họ không làm điều gì trái đạo đức? Chẳng phải họ đều sống rất tốt sao? Họ có tất cả những gì họ cần về tiền bạc và địa vị”.

Tôi muốn tự mình thuê nhà nhưng Vi Đình Sâm không đồng ý. Mọi bằng chứng đều cho thấy anh ấy và tôi thật sự là một cặp. Anh ấy có rất nhiều đồ của tôi trong nhà, thậm chí còn có cả vài bộ đồ lót. Nếu tôi nhất quyết muốn rời đi, với tính cách bám dính của Vi Đình Sâm, anh ấy chắc chắn sẽ ra ngoài và thuê nhà cùng tôi. 

Ngôi nhà của anh ấy rất rộng rãi và đẹp, thoải mái hơn nhiều so với nhà thuê. Tôi không bị thiệt thòi gì khi sống ở đó. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-ban-trong-nha-ma/chuong-10.html.]

Vi Đình Sâm vui vẻ mang hành lý của tôi vào phòng ngủ chính. Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy đồ đạc của anh ấy vẫn còn ở đó, điều đó có nghĩa là chúng tôi đang định ngủ chung giường. Tôi không thể chấp nhận được. Mặc dù không thể phủ nhận rằng anh đã từng là bạn trai tôi, nhưng việc ngủ chung phòng với anh ấy bây giờ là quá sức chịu đựng đối với tôi. 

Vi Đình Sâm không vui chút nào: “Anh trước đây cũng ngủ như vậy”.

Tôi rất kiên quyết: “Mọi thứ bây giờ đã khác rồi”. 

“Anh nghĩ nếu chúng ta sống gần nhau, em có thể nhớ lại quá khứ của chúng ta nhanh hơn”.

“Không cần gần đến mức đó”.

Vi Đình Sâm đã khuyên nhủ vài lần nhưng đều vô ích, đành phải nghe theo tôi. Anh ấy đã nhặt lại phép lịch sự quý phái bị lãng quên từ lâu và nhường phòng ngủ chính cho tôi. 

Khả năng cách âm của ngôi nhà này tốt hơn nhiều so với ngôi biệt thự cũ, đã qua rồi cái thời trò chuyện qua bức tường vào ban đêm. Bản thân Vi Đình Sâm không đi làm, anh ấy cũng không cho tôi đi phỏng vấn xin việc. 

Anh ấy nói rằng tôi cần ở bên anh ấy nhiều hơn, dành nhiều thời gian hơn cho anh ấy cả ngày lẫn đêm để tôi có thể lấy lại trí nhớ nhanh hơn. Chúng tôi không làm bất cứ việc gì hằng ngày. Anh ấy chở tôi đi chơi, ăn những món ngon. 

Mỗi lần chúng tôi đến một địa điểm hoặc nhà hàng nào đó, anh ấy đều kiên nhẫn kể cho tôi nghe những gì chúng tôi đã làm và ăn ở đó trước đây. Anh ấy nói rất chi tiết và tràn đầy cảm xúc, điều đó khơi dậy trong tôi một cảm giác quen thuộc.

Anh ấy đưa tôi trở lại trường Đại học. Tôi nhận ra đại khái nơi này, nhưng những gì xảy ra thì giấc mơ hồ. Tôi thậm chí còn ngạc nhiên về chính mình, làm sao mình có thể tốt nghiệp đại học với trí nhớ tệ đến vậy?

Vi Đình Sâm xé một cái khăn ướt, lau mồ hôi trên trán tôi: “Không phải lỗi của em, lỗi của anh”.

“Anh làm cho trí nhớ của em tệ hơn à”.

Vi Đình Sâm nói không: “Trước kia anh nhận mấy công việc ở ngoại tỉnh, nghĩ rằng có thể hoàn thành một lần rồi quay về. Anh ở bên ngoài hơn 2 tháng, bỏ lại mình em ở thành phố S. Khi anh quay về, em đã gặp rắc rối rồi”. 

Còn có chuyện này nữa à? Tôi đã hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đó nên chỉ có thể hỏi như một người ngoài cuộc: “Chuyện gì đã xảy ra?” 

“Anh đã nói em có mệnh cách rất đặc biệt, rất có thể sẽ bị người khác chú ý. Anh đã tuyên bố với mọi người rằng em là một nhà ngoại cảm rất mạnh. Cho dù đồng nghiệp không thể nhìn thấu cuộc sống của em, họ chỉ cho rằng mình kém hơn người khác.

Nhưng dù sao em cũng không phải là một nhà ngoại cảm thực sự. Chỉ cần có người đủ cẩn thận, họ luôn có thể tìm ra manh mối. Em không phải là nhà ngoại cảm phải nhưng em có mệnh cách rất mạnh”. 

Sự tự trách hiện rõ trên khuôn mặt Vi Đình Sâm: “Trong giới này anh khá có tiếng tăm. Anh không nghĩ có ai dám đắc tội với anh. Anh có lỗi với em vì chuyện này. Anh không ngờ anh mới rời đi hai tháng mà em đã bị bắt đi luyện hồn rồi”. 

Tôi không hiểu câu này: “Luyện hồn?”

Vi Đình Sâm Sờ đầu tôi nói: “Họ sẽ biến em thành một con quỷ không có ý thức độc lập. Họ sẽ chọn một vị trí phong thủy tốt, bố trí trận pháp để áp chế em. Em sẽ không thể chạy trốn hoặc phá được với trận pháp. Chỉ cần trận pháp còn ở đó, em có thể cung cấp cho người khác một luồng may mắn ổn định”. 

“Cả sự hình thành của Sông Lam nữa sao?” 

“Đúng vậy, nhưng người bố trí trận pháp không đủ trình độ khiến trận pháp hỗn loạn, chỉ có thể miễn cưỡng chứa đựng được linh hồn em”. 

Vi Đình Sâm ôm chặt lấy tôi, trong lòng còn sợ hãi: “Nhưng người này là một chuyên gia, năng lực hơn hẳn anh, hành động nhanh nhẹn tàn nhẫn. Anh liều mạng cứu em, lúc đó linh hồn em đã rời khỏi thân xác, em đang lang thang vô định. Anh chỉ có thể đưa em đến thành phố C để nhờ chú của Tạ Trí Kiệt giúp đỡ”. 

“Có nghĩa là tôi lại chế.t lần nữa sao?”. 

“Anh Tạ rất giỏi, một mình anh ấy giúp anh cứu em, nhưng sức lực của anh ấy bị tổn hại rất lớn, anh cũng không khá hơn là bao, anh chỉ có thể ở cùng anh ấy trong suốt 15 ngày tại một biệt thự sâu trong núi của thành phố C để tĩnh dưỡng”. 

“Anh ấy nói rằng sau khi tỉnh lại, em sẽ quên rất nhiều thứ, bao gồm cả anh. Tốt nhất là em nên quay lại thành phố A trước. Em nên ở một nơi quen thuộc và giao lưu với những người năng động hơn”.

“Em còn nhớ lần trước anh đã nói về tử vi của chúng ta không?”Anh ấy hỏi tôi. Tôi vừa gật đầu, rồi lắc đầu giữa chừng: “Không, tử vi mà em nói với bà chủ nhà là của Hạ Nguyên, em không biết tử vi của chính mình”. 

Vi Đình Sâm giải thích: “Anh đã xem tử vi của chúng ta. Chuyện này xảy ra cách đây rất lâu rồi. Lúc đó, hồn ma của Hạ Nguyên vẫn còn ở đó. Anh đã hỏi cô ấy. Còn về bà chủ nhà, anh đã sắp xếp mọi chuyện, bất kể em cung cấp tử vi của ai, kết quả cũng sẽ như nhau”. 

“Chúng ta gặp nhau, nhưng kết quả này đối với anh mà nói vẫn chưa đủ. anh Tạ thấy anh do dự nên chủ động tính toán giúp anh, bảo đảm sau này em nhất định sẽ là vợ của anh. Lúc này, anh mới yên tâm nhờ bạn anh đưa em về thành phố S trước, còn nhờ anh ta thuê nhà giúp em”. 

Trước đó, tôi đau đầu suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu nổi tại sao một người vô gia cư như tôi lại dám thuê một căn hộ cao cấp? Tiền thuê nhà gần 20.000 tệ một tháng, lại chỉ phải trả tiền sau nửa năm khi thời hạn 6 tháng kết thúc, tôi không đủ khả năng gia hạn hợp đồng thuê nên tôi phải nói chuyện với chủ nhóm, nhờ anh ta giới thiệu cho một hợp đồng thử việc với thời gian ngủ dài hơn. 

Bất kể là hợp đồng dài hạn hay ngắn hạn, mục đích chính của tôi là có một nơi để ở và giải quyết vấn đề cấp bách của mình. Nói về chủ nhóm phải tôi mới nhớ ra rồi hỏi: “Đàn anh giới thiệu em vào nhóm làm thêm có phải là bạn của anh không?”

“Lúc đó, anh rủ em đi chơi, nhưng em luôn từ chối, nói rằng em muốn làm thêm kiếm tiền. Anh nghĩ thể chất của em vừa vặn thích hợp để thử nghiệm giấc ngủ trong nhà ma. Một đêm em có thể kiếm được hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn, hơn nữa còn có thể thoải mái một chút”. 

Với sự chuẩn bị chu đáo, ngay cả khi Vi Đình Sâm không trở thành nhà ngoại cảm, anh vẫn có thể đạt được thành tựu lớn ở các lĩnh vực khác. Anh ấy thể hiện là một chàng trai đoan chính, tránh xa những cô gái như tránh dịch bệnh, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi ai đó. 

Tôi bối rối: “Anh thích điểm gì ở em?” Đây thực sự là một bí ẩn chưa có lời giải của thế giới, vì vậy tôi tò mò hỏi.

 Vi Đình Sâm thú nhận: “Em biết đấy, anh là một nhà ngoại cảm. Nếu em muốn biết điều gì đó về ai, anh chỉ cần bấm ngón tay là biết ngay lập tức. Hôm đó anh thấy em trên phố sinh viên, có một bóng ma giống hệt em đi theo em.

Anh cố tính toán, nhưng không thể nghĩ ra. Anh càng tò mò về em hơn. Khi anh tò mò, anh càng chú ý đến em, và trước khi anh biết điều đó, anh không thể rời mắt khỏi em”.

“Anh nghĩ thật nhàm chán khi sống với một người không có bí mật. Anh thích em, nhưng anh không biết gì về em. Anh cần phải đào sâu và hiểu mọi thứ về em từng chút một”. Anh ấy suy nghĩ vài giây rồi nói thêm: “Cũng giống như những người bình thường khi yêu vậy”. 

Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Không có nhiều người bình thường sẽ bám lấy ai đó đâu, đúng không?”.

Vi Đình Sâm có vẻ hơi ngượng ngùng: “Anh không... quấy rầy em chứ? Anh chỉ chủ động hơn một chút thôi”. 

Tôi cười khẩy: “Tôi thật tốt bụng khi không gọi cảnh sát”

“Em nhớ được điều gì?” Ánh mắt của Vi Đình Sâm tràn đầy mong đợi, nhìn kỹ lại có chút lo lắng. Tôi thực sự không hiểu tại sao một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh và đẹp trai như anh ấy lại không theo đuổi vẻ ngoài tươi sáng và vui vẻ mà lại mặc quần áo đen, đội mũ đen suốt ngày, ăn mặc như một con quạ. 

Nó thực sự làm tôi nhớ đến một điều gì đó. Thật đáng tiếc khi đó không phải là cuộc sống thường nhật tươi đẹp và ngọt ngào cặp đôi trẻ. Vi Đình Sâm mặc đồ đen, lén lút theo tôi từ mỗi tối làm thêm cho đến tận tầng dưới của ký túc xá nữ.

Nếu tôi không biết anh thích tôi và không có ý định xấu, tôi đã gọi cảnh sát rồi. Nếu không phải vì khuôn mặt kỳ quái của anh không giống như một kẻ đáng ngờ thì những người qua đường đã gọi cảnh sát cho tôi rồi. Thật kỳ lạ là anh ta vẫn có thể chinh phục được tôi sau tất cả những thủ đoạn của mình.

Loading...