ĐỜI THỰC MÀ NGỠ NHƯ MƠ - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-09-20 06:20:31
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sao đến đây?

 

Người phụ nữ trong gương làn da trắng sáng trong veo, vóc dáng gầy mà khẳng khiu.

 

Chỉ trang điểm sơ qua một lớp mỏng trông vô cùng rạng rỡ thu hút.

 

Hạ Uyên bên cạnh cùng gương, ý bên môi còn chói lọi và dịu dàng hơn cả ánh nắng ngoài .

 

“Niệm Niệm của .”

 

chút ngượng ngùng, nhưng hề dời mắt .

 

Trong đầu bỗng dưng hiện lên ba chữ.

 

Xem đăng thêm.

 

Cửa tiệm vốn của , là do thấy quá rảnh rỗi vô dụng, nên mới mở để màu cho việc.

 

khi xe chạy, cảnh đường phố ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên quen thuộc.

 

Mãi cho đến khi dừng một tòa nhà bề thế.

 

Hạ Uyên mở cửa xe bên phía .

 

mới sực tỉnh, đè nén cơn sóng dữ trong lòng, nắm lấy bàn tay đưa tới.

 

Khu thương mại sầm uất nhất thành phố A.

 

Trụ sở chính của trang sức Giang thị tọa lạc tại đây.

 

Từ tầng một đến tầng bốn là khu mua sắm, lên nữa là khu văn phòng.

 

Vừa bước cửa lớn, từ xa thoáng thấy một tủ trưng bày ở khu vực trung tâm.

 

Chắc hẳn là báu vật trấn tiệm.

 

Xung quanh viên kim cương vàng rực rỡ cực lớn là vô viên kim cương lớn nhỏ đều tô điểm, mang ý nghĩa trời vây quanh trăng sáng. Dây chuyền thiết kế theo kiểu dải lụa, tổng thể khúc xạ những đốm sáng lấp lánh ánh đèn rực rỡ.

 

Đó chính là sợi dây chuyền trang sức bán đấu giá với mức giá trời trong một buổi đấu giá sáu năm .

 

Đồng thời cũng là món quà do chính tay thiết kế, chuẩn tặng cho quà trưởng thành, nhưng cuối cùng thể tặng .

 

Sao nó xuất hiện ở đây?

 

nhớ rõ ràng mua là một Anh.

 

Hạ Uyên bên cạnh dường như nhớ điều gì, chậm rãi lên tiếng:

 

“Anh đến giờ vẫn còn nhớ vẻ mặt của em lúc đặt nó mặt em.”

 

“Em ngẩn một lúc lâu, mới dè dặt hỏi ‘Là hàng nhái ?’.”

 

“Mãi đến khi ‘Hàng thật giá thật’, em bật nức nở, ôm lấy ‘Em vốn tưởng rằng đánh mất tình yêu của cả thế giới, nhưng bây giờ em cảm thấy cả thế giới đều yêu em’.”

 

Anh ngừng một chút, khẽ thở dài:

 

“Lúc đó nghĩ, cho dù bay thêm ba chuyến đến Anh nữa, thì cũng đáng.”

 

Thôi , đến đây còn hiểu nữa chứ?

 

Là Hạ Uyên mua nó về tặng cho .

 

, môi mấp máy, nhưng thốt một lời nào.

 

Lúc , một giọng vang lên bên cạnh:

 

“Giang tổng, Hạ tổng.”

 

đầu , kinh ngạc vô cùng:

 

“Bác cả?”

 

Người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhân viên.

 

So với trong trí nhớ, ông già chỉ một hai phần, quan trọng nhất là khí thế sắc bén còn nữa.

 

Ông dám đáp tiếng gọi của , bộ dạng gật đầu khom lưng trông vô cùng nịnh nọt.

 

-- Chương 16 --

Hạ Uyên kéo sang khu khách quý xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-thuc-ma-ngo-nhu-mo/chuong-15.html.]

 

còn kịp hồn cơn chấn động, một nữ nhân viên bưng bánh lên.

 

kinh ngạc kêu lên một tiếng:

 

"Bác gái?"

 

Người phụ nữ trung niên đó lúng túng gật đầu.

 

dường như cảm nhận điều gì, bèn quanh một vòng.

 

Thôi , đủ cả .

 

Bảo vệ ở cửa, hai trong đó chẳng chính là hai vị họ của ?

 

Nhìn mười lăm năm đầu đời của , là thuận buồm xuôi gió.

 

tất cả kết thúc một cách đột ngột và bất ngờ năm mười sáu tuổi.

 

Chủ nhiệm lớp xông phòng học, bố đang ở bệnh viện, bảo mau đến đó.

 

dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhưng thứ đối diện với chỉ hai t.h.i t.h.ể đắp vải trắng.

 

Cảnh sát bên cạnh :

 

"Tai nạn xe cộ ngoài ý , xin nén bi thương."

 

Còn những chuyện đó, nhớ rõ lắm.

 

Chỉ nhớ bác cả trở thành giám hộ của , tài sản bố để cũng tạm thời do bác quản lý.

 

Gia đình bốn họ dọn nhà .

 

Dùng bộ ấm mà bố thích nhất gạt tàn thuốc, trang sức của cũng chiếm đoạt hết.

 

Với tư thế của chủ nhân, ngược trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu.

 

Dĩ nhiên từng phản kháng, nhưng ý nghĩa gì ?

 

Bác cả của vốn dĩ đây việc trong công ty nhà , những việc bác quả thực vô cùng thuận lợi.

 

Rút tiền mặt, chuyển , liên kết với các quản lý cấp cao khác để thao túng mờ ám.

 

Khoảng thời gian đó, chai sạn với cả những ánh mắt thương hại của xung quanh.

 

Cũng thể thấu tương lai của chính .

 

Tuy nhiên, hiện thực dường như trái ngược với những gì dự liệu.

 

Người phụ nữ trung niên đó cúi gằm mắt, từ đầu đến cuối hề thẳng .

 

"Giang tổng, Hạ tổng, nhu cầu gì cứ gọi bất cứ lúc nào."

 

trơ mắt cặp vợ chồng từng phất lên nhờ của trời cho, huy hoàng vô hạn, một thì bưng rót nước, một thì quét dọn vệ sinh.

 

Trong lúc đó cẩn thận va một vị khách, sợ đến mức luôn miệng xin .

 

Cái dáng vẻ nơm nớp lo sợ.

 

Nếu tự véo đùi một cái, suýt thì cho rằng đây là ảo giác của bản .

 

Quản lý cửa hàng tin chạy tới, là một quý cô trông tài giỏi.

 

Hạ Uyên nhận lấy tập tài liệu cô đưa qua, đặt mặt , dùng giọng điệu trêu chọc :

 

"Lười biếng lâu như , những chuyện khác giúp cô xử lý, nhưng bảng lương thì sếp như cô tự xem xét một chút chứ."

 

khàn giọng đáp một tiếng.

 

Liếc mắt một cái thấy tên của gia đình bốn họ.

 

So với các vị trí bán hàng khác, lương của họ thấp hơn nhiều, chỉ vặn đạt đến mức lương trung bình.

 

Đủ ăn đủ mặc thì thành vấn đề, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đủ ăn đủ mặc.

 

Bốn họ sống những ngày xa hoa mấy năm trời, mà cũng chịu đựng ?

 

nhịn hỏi Hạ Uyên:

 

 

Loading...