ĐÒI NỢ NGÀY CƯỚI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:29:53
Lượt xem: 536

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 2

 

Mẹ mở.

 

Bà vẫn còn ngái ngủ, mở cửa đẩy mạnh một cái.

 

“Chính là bà cái mụ già khốn nạn hôm qua gọi điện lừa con trai ? Hừ! Dám bắt nạt con trai , bà tưởng là ai hả? mà chịu để yên chắc?”

 

Mẹ chống nạnh, nhổ thẳng một bãi nước bọt mặt .

 

Chưa dừng ở đó, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y , lôi khỏi cửa:

 

“Cái gì mà vay tiền với trả tiền! thấy là con gái bà ế chồng nên mới bám lấy con trai thôi! hổ!”

 

Mẹ cố gắng giằng , đôi co với đàn bà mất dạy đó, mò túi lấy điện thoại:

 

“Rõ ràng là nhà bà vay tiền mà trả, liên quan gì đến chuyện riêng của con gái ! Nếu các cứ ăn vạ như thế, báo cảnh sát cho họ xử lý!”

 

Nghe đến chữ báo cảnh sát, đảo mắt một cái, giật lấy điện thoại từ tay , ném mạnh xuống đất.

 

Đó là chiếc điện thoại đầu tiên mua tặng khi .

 

Ngày nhận , vui lắm, khoe khắp xóm.

 

Bà luôn nâng niu giữ gìn, đến giờ vẫn còn mới tinh.

 

Vậy mà giờ, màn hình vỡ nát, chẳng còn dùng .

 

Phản xạ đầu tiên, cúi xuống định nhặt lên thì giẫm thẳng lên bằng gót chân.

 

“Ôi, xin nhé, lỡ tay rơi . Đang định nhặt giúp, ai ngờ giẫm trúng.”

 

“Một cái điện thoại rẻ tiền, đáng mấy đồng .”

 

Câu đó chọc giận đến cực điểm.

 

Bà nắm chặt cây chổi, giơ lên quật mạnh, định đuổi đàn bà .

 

Ba thấy tiếng động chạy , thấy cảnh đó liền kéo lưng bảo vệ.

 

“Các dựa mà đ.á.n.h ? báo cảnh sát bây giờ!”

 

lúc đó, ba của , nãy giờ vẫn im, bất ngờ xông lên, lao đ.á.n.h với ba .

 

phóng to video mặt ông đỏ gay, bước loạng choạng, nhưng mỗi cú đ.ấ.m đều mạnh, đ.á.n.h thẳng ba .

 

Rõ ràng, ông cố tình uống rượu khi đến!

 

Sáng sớm chừng bảy giờ, ông say rượu.

 

Say mà vẫn đ.á.n.h đ.ấ.m đến như , bảo cố ý thì cũng tin!

 

Ba hồi việc ở công trường, thể lực hơn ba ít.

 

Vài phút , ba kiệt sức, còn sức để phản kháng.

 

Gần mười phút đó, hầu như chỉ một bên tay.

 

Thê t.h.ả.m nhất là ba cú đ.ấ.m cuối cùng ông ngã sõng soài đất, bất tỉnh luôn, khóe miệng trào máu.

 

Thấy ba lăn lóc, trời cũng bắt đầu sáng lên, mới tỏ vẻ can ngăn hai cái một, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai chồng:

 

“Ông ông kìa, còn uống rượu gì? Thôi thôi, thôi.”

 

Nói xong, họ bỏ mặc ba đó rời .

 

Đã sang đầu tháng mười một, trời se lạnh.

 

Ba ngoài trời hơn mười phút, cuối cùng là hàng xóm ngang mới gọi xe cấp cứu.

 

Nếu , dám tưởng tượng chuyện gì xảy với họ.

 

Tim sợ lo, đầu ngón tay run bần bật.

 

“Vận Vận , yên tâm, chú cô tỉnh , tớ sẽ báo cảnh sát ngay.” — bạn nhắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-no-ngay-cuoi/chuong-2.html.]

ngắt lời cô ngay: “Phải báo cảnh sát, nhưng bây giờ.”

 

Báo cảnh sát lấy gì chứ?

 

Chỉ là mười vạn thôi mà.

 

Anh là con một, ba tuổi, dù xử lý thì cũng chả mất mát gì to tát nhiều nhất là bồi thường chút tiền, khi chỉ phạt vài ngày xong.

 

Họ tuổi , thi công chức, chủ doanh nghiệp liệu việc ảnh hưởng tới họ ? Không .

 

Vậy nên quyết: báo, nhưng là từ từ mới báo.

 

Vừa đòi tiền, để cho gia đình rõ hậu quả khi dám hành hạ ba .

 

Ban đầu chỉ định đòi thêm chút lãi thôi.

 

Ai ngờ bắt cơ hội thế .

 

Đám cưới là một dịp trọng đại.

 

Còn lúc nào thích hợp hơn để trả thù, rửa hận nữa chứ.

 

Lúc chỉ còn ba ngày nữa là tới đám cưới của .

 

bỏ tấm thiệp túi, gọi điện luôn.

 

“A lô? Anh cả, rảnh ? Mấy hôm nữa tụi em mời em ăn cơm.”

 

“Không gây gổ gì , chỉ là ăn uống thôi càng đông càng vui. À mà mấy tự lái xe nha, nhất là xe to, chắn kín đường càng .”

 

tên là Trần Vận.

 

Một cái tên vẻ dịu dàng, nhưng tính thì ngược .

 

Giờ nghĩ , thể : ba hiền lành, còn đứa con thì chẳng hiền chút nào.

 

Hai tử tế sinh một tiểu ma đầu.

 

Những đứa trẻ khác tiền mua đồ ăn vặt còn mè nheo, năn nỉ cha .

 

Còn thì .

 

Bạn đấy, bọn trẻ cùng tuổi chẳng đứa nào thích chơi với đám nhỏ hơn.

 

Bọn nhỏ thì năng lượng dư thừa, lúc nào cũng chạy nhảy, phụ thấy phiền, chị lớn thấy ngốc, thầy cô thì bảo hiểu chuyện.

 

khác.

 

thích chơi với chúng, thậm chí còn nghĩ trò chơi thi đấu cho tụi nó như nhặt chai nhựa và bìa giấy.

 

Trò đó thì tầm thường, nhưng với bọn trẻ, chỉ cần đổi ít tiền mua kẹo là vui lắm .

 

chỉ việc một bên trọng tài công bằng, chờ chơi đem chiến lợi phẩm tới nộp.

 

Phần thưởng thì đơn giản: mấy món đồ chơi tự , chút bánh kẹo, và một chiếc vương miện quán quân bằng giấy.

 

Là con của giáo viên, ba khiến lớn trong khu yên tâm.

 

Họ còn khen trông tụi nhỏ, còn chia đồ ăn cho chúng.

 

Còn với những cùng tuổi, chuyện dễ hơn.

 

học giỏi, hào phóng, dễ chuyện ai mà ghét cho ?

 

Cho đến khi một thằng đàn hơn một lớp phát hiện.

 

“Ha! Cứ tưởng mày giàu gì, hóa tiền do lừa bọn con nít mà !”

 

Hắn nắm lấy cổ áo , giọng vang như cái ấm nước sôi:

 

“Giờ thì mày đưa tiền đây, thì tao méc ba mày!”

 

Phản ứng đầu tiên của sợ, mà là tức, đó bỗng hiểu một điều, thì còn cách gọi là đe dọa.

 

ngoan ngoãn gật đầu, dẫn đám nhỏ đến tìm một nhóm chị xã hội quanh trường.

 

 

Loading...